câu 1: Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm
câu 2: Thể thơ: tự do
câu 3: Trái bưởi kia vàng ngọt với ai thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài! Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm quanh Mặt Hồ Gươm in mây trắng bay... Những câu hỏi tu từ vang lên như xoáy sâu vào lòng người đọc. Đó là nỗi xót xa, tiếc nuối khôn nguôi trước sự ra đi của Người. Sự mất mát ấy không gì bù đắp nổi. Nỗi đau ấy lan tỏa khắp đất nước và lan rộng hơn, chạm đến cả bầu trời bao la. Hình ảnh "mây trắng" thường gắn liền với sự bình yên nhưng ở đây, nó lại gợi lên cảm giác trống vắng, cô đơn. Mây trắng vẫn bay, thời gian vẫn chảy trôi nhưng Bác đã rời xa chúng ta mãi mãi. Hai câu thơ cuối khép lại bài thơ bằng một nốt trầm buồn, nhưng cũng mang theo thông điệp về sự bất tử của Bác trong lòng nhân dân Việt Nam.
câu 4: Bác Hồ là vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam. Người là niềm tự hào của non sông đất nước ta với bảng dài thành tích đáng ngưỡng mộ. Có thể nói, cuộc đời của người là một cuộc đời trong sạch, cao đẹp và hết lòng vì nước, vì dân. Và tình yêu thương của Người dành cho nhân dân, cho các cháu thiếu nhi cũng khiến chúng ta vô cùng cảm phục. Trong đó, không thể không kể đến sự kiện Người đến thăm trại Kim Đồng vào năm 1950. Vào ngày 14 tháng 2 năm 1950, giữa lúc cuộc kháng chiến chống Pháp đang hồi gay go, quyết liệt, Bác Hồ đã đến thăm và nói chuyện với cán bộ, chiến sĩ Đại đoàn quân tiên phong tại núi rừng Cao Bằng. Sau đó, Người đã tặng cho đơn vị này bốn câu thơ: "Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác Muốn làm đoá hoa toả hương đâu đây Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này." Bốn câu thơ ấy đã trở thành nguồn cảm hứng để nhà thơ Tố Hữu viết nên bài thơ "Viếng Lăng Bác". Bài thơ được viết vào năm 1976, khi nhà thơ Tố Hữu có dịp ra Hà Nội và vào viếng lăng Bác. Qua những vần thơ, ông đã bày tỏ tấm lòng thành kính và biết ơn sâu sắc đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại. Mở đầu bài thơ, tác giả đã bộc lộ nỗi xúc động nghẹn ngào khi được vào viếng lăng Bác: Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng. Nhà thơ Tố Hữu đã dùng từ "thăm" thay cho từ "viếng" để giảm nhẹ nỗi đau mất mát to lớn này. Dù vậy, khung cảnh nơi đây vẫn gợi lên nỗi buồn man mác bởi làn sương mờ ẩn hiện, hàng tre xanh như biểu tượng cho tinh thần kiên cường bất khuất của dân tộc Việt Nam. Tiếp theo, tác giả tiếp tục miêu tả hình ảnh dòng người xếp hàng vào lăng viếng Bác: Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân. Hình ảnh "mặt trời" ở câu thơ thứ hai là hình ảnh ẩn dụ nhằm ca ngợi sự vĩ đại của Bác Hồ. Nếu như mặt trời của thiên nhiên mang ánh sáng đến cho muôn loài thì Bác Hồ chính là người mang ánh sáng cách mạng đến cho dân tộc Việt Nam. Từ láy "ngày ngày" ở câu thơ này được lặp lại hai lần ở câu thơ khác nhằm diễn tả sự liên tục, nối tiếp của sự vật, hiện tượng. Dòng người vào lăng viếng Bác cũng nối nhau đi không dứt giống như vòng tuần hoàn của thời gian. Ở khổ thơ tiếp theo, tác giả đã tập trung miêu tả hình hài của Bác: Bác nằm trong giấc ngủ bình yên Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền Ánh sáng dịu nhẹ trong lăng tựa như ánh trăng. Vầng trăng tri kỷ với Bác Hồ suốt cả cuộc đời bây giờ vẫn đến soi sáng giấc ngủ ngàn thu của Người. Trăng gắn bó với Bác từ thuở Người xuất phát tìm đường cứu nước. Giờ đây, ngay cả khi Bác đã khuất, trăng vẫn đến bên Người. Trăng là hiện thân cho tấm lòng bầu bạn, cho tình cảm của thiên nhiên dành cho Bác. Khổ thơ thứ ba, tác giả đã bộc lộ cảm xúc trực tiếp trước di hài của Bác: Vẫn biết trời xanh là mãi mãi Mà sao nghe nhói ở trong tim! Bác đã đi xa nhưng hình ảnh của Người vẫn luôn sống mãi trong trái tim mỗi người con đất Việt. Màu xanh của trời bao la, rộng lớn tượng trưng cho sự trường tồn vĩnh cửu. Bác Hồ cũng như màu trời vậy, sẽ mãi mãi trường tồn cùng non sông, đất nước. Tuy nhiên, dù biết Bác vẫn sống mãi trong lòng mọi người nhưng nỗi đau mất mát vẫn khiến tác giả cảm thấy xót xa, nhói lòng. Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng lời hứa chân thành của nhà thơ Tố Hữu: Mai về miền Nam thương trào nước mắt Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác Muốn làm đoá hoa toả hương đâu đây Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này. Tác giả muốn hóa thân thành con chim nhỏ để cất tiếng hót làm vui lăng Bác, thành đóa hoa tỏa hương làm đẹp cho nơi Bác nằm, thành cây tre trung hiếu canh giữ giấc ngủ ngàn thu của Người. Tất cả những ước nguyện ấy đều thể hiện tấm lòng thành kính và mong muốn được ở cạnh Bác Hồ của nhà thơ. Tóm lại, bài thơ "Viếng Lăng Bác" đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật đặc sắc để thể hiện tấm lòng thành kính và biết ơn sâu sắc của nhà thơ Tố Hữu dành cho Bác Hồ.
câu 5: Câu thơ "Bác đã đi rồi sao, bác ơi!" sử dụng biện pháp tu từ câu hỏi tu từ. Tác giả đặt câu hỏi này không nhằm mục đích tìm kiếm câu trả lời mà để bộc lộ sự bàng hoàng, tiếc thương vô hạn trước sự ra đi đột ngột của Bác Hồ. Câu hỏi tu từ như một tiếng nấc nghẹn ngào, thể hiện nỗi đau xót khôn nguôi của nhà thơ Tố Hữu cũng như toàn thể nhân dân Việt Nam.
Câu thơ gợi nhắc về những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp về Bác Hồ, đồng thời khẳng định vị trí to lớn của Người trong lòng mỗi người dân Việt Nam. Nó là lời khẳng định về sự bất tử của Bác Hồ trong tâm hồn dân tộc, dù Người đã đi xa nhưng hình ảnh của Người vẫn luôn sống mãi trong trái tim mỗi người.