fhrtjt Ý kiến "thơ ca bắt rễ từ lòng người, nở hoa nơi từ ngữ" là một nhận định sâu sắc về bản chất của thơ. Nó khẳng định rằng:
- "Thơ ca bắt rễ từ lòng người": Thơ ca không phải là sự sắp xếp ngẫu nhiên của từ ngữ, mà nó xuất phát từ những cảm xúc, suy tư, trải nghiệm chân thực của con người. Đó có thể là niềm vui, nỗi buồn, tình yêu, lòng căm hờn, hay những trăn trở về cuộc đời. Những cảm xúc này là nguồn cảm hứng, là "mảnh đất" nuôi dưỡng cho sự ra đời của thơ ca.
- "Nở hoa nơi từ ngữ": Những cảm xúc, suy tư đó chỉ có thể trở thành thơ ca khi được thể hiện qua ngôn ngữ. Ngôn ngữ thơ ca không chỉ là phương tiện truyền đạt thông tin, mà còn là một nghệ thuật. Nhà thơ sử dụng từ ngữ một cách tinh tế, sáng tạo, kết hợp với các biện pháp tu từ, để tạo nên những "bông hoa" ngôn ngữ độc đáo, giàu sức gợi cảm.
Bài thơ "Ra vườn nhặt nắng" của Nguyễn Hoàng Thế Linh là một minh chứng rõ nét cho ý kiến trên.
- "Bắt rễ từ lòng người": Bài thơ thể hiện tình yêu thiên nhiên, sự trân trọng những vẻ đẹp bình dị của cuộc sống. Tác giả đã quan sát và cảm nhận những tia nắng ấm áp, những giọt sương long lanh, và biến những cảm xúc đó thành những vần thơ trong sáng, hồn nhiên.
- "Nở hoa nơi từ ngữ": Nguyễn Hoàng Thế Linh đã sử dụng những từ ngữ giản dị, gần gũi, nhưng lại có sức gợi hình, gợi cảm cao. Những hình ảnh "nắng chảy tràn vai", "sương rơi đầy tay" được miêu tả một cách sinh động, khiến người đọc có thể cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên. Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng những biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa, để tạo nên những vần thơ giàu nhạc điệu và hình ảnh.
Qua bài thơ "Ra vườn nhặt nắng", ta có thể thấy rằng, thơ ca thực sự là sự kết hợp hài hòa giữa cảm xúc chân thành của người nghệ sĩ và ngôn ngữ nghệ thuật tinh tế. Chỉ khi đó, thơ ca mới có thể chạm đến trái tim người đọc, mang đến cho họ những rung động thẩm mỹ sâu sắc.