Nhà thơ Lê Đức Thọ được biết đến là một nhà thơ trưởng thành sau thời kỳ đổi mới có nhiều cống hiến cho nền thi ca Việt Nam hiện đại. Những tác phẩm của ông thường mang nặng tâm trạng suy tư, trăn trở về cuộc sống và chiến tranh. Một trong số đó phải kể đến tác phẩm “Điểm tựa” được rút ra từ tập thơ cùng tên. Tác phẩm được ra đời vào năm 1984, đây là giai đoạn đất nước ta đang bước vào giai đoạn đổi mới. Trong hoàn cảnh chung của cả dân tộc ấy, bài thơ nổi bật lên bởi nó nói lên tình cảm gia đình thiêng liêng, cao quý trong hoàn cảnh chiến tranh ác liệt.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh người lính trẻ trên đường hành quân xa, dừng chân bên xóm nhỏ. Anh chợt bắt gặp hình ảnh khói bếp và mùi rơm rạ quen thuộc. Đó là những hình ảnh gắn liền với làng quê Việt Nam:
“Anh dừng chân bên xóm nhỏ
Noọng ơi, có nhớ ta không?
Mây bay về núi ap phê
Heo may thổi rừng cây phi lao
Xóm nhỏ mái lá cong vênh
Giếng khơi khô đáy, cây khế bạc cành.”
Hình ảnh khói bếp và mùi rơm rạ khiến người lính trẻ bồi hồi, xúc động. Nó gợi lên trong anh những kỉ niệm đẹp đẽ về quê hương, về người thân yêu. Người lính trẻ cất tiếng gọi “Noọng ơi, có nhớ ta không?” – một tiếng gọi tha thiết, đầy yêu thương. Tiếng gọi ấy thể hiện nỗi nhớ nhung da diết của người lính trẻ đối với người yêu của mình. Tiếp theo, người lính trẻ tiếp tục nhìn thấy khung cảnh thiên nhiên xung quanh: mây bay về núi, heo may thổi rừng cây phi lao. Đây đều là những hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam. Chúng gợi lên trong người lính trẻ cảm giác bình yên, thanh bình. Tuy nhiên, khi nhìn xuống xóm nhỏ, người lính trẻ lại thấy một khung cảnh khác hẳn: giếng khơi khô đáy, cây khế bạc cành. Khung cảnh ấy khiến người lính trẻ cảm thấy xót xa, tiếc nuối. Bởi lẽ, đó là dấu hiệu của một cuộc sống khó khăn, vất vả.
Trong hoàn cảnh ấy, người lính trẻ đã tìm thấy một điểm tựa tinh thần cho mình. Đó chính là hình ảnh người mẹ già ở quê nhà:
“Mẹ ngồi lặng cuối bờ đê
Nghe mùa gió bấc lùa qua vó tre
Cỏ trè đuôi én vàng hoe
Bờ ao đom đóm lập lòe trong mây”.
Người mẹ già đang ngồi lặng lẽ bên bờ đê, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên. Bà đang dõi theo từng bước chân của con trai mình. Hình ảnh người mẹ già gợi lên trong người lính trẻ một niềm xúc động mãnh liệt. Nó nhắc nhở anh rằng, dù ở bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì, anh cũng luôn có một điểm tựa vững chắc phía sau là mẹ già.
Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, giọng thơ nhẹ nhàng, sâu lắng. Ngôn ngữ thơ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi. Các hình ảnh thơ được sử dụng một cách khéo léo, gợi lên một bức tranh làng quê Việt Nam thanh bình, yên ả.
Tác phẩm “Điểm tựa” là một bài thơ hay, giàu ý nghĩa. Bài thơ đã thể hiện một cách chân thực và cảm động tình cảm gia đình thiêng liêng, cao quý trong hoàn cảnh chiến tranh. Đồng thời, bài thơ cũng khơi gợi trong lòng người đọc lòng biết ơn và trân trọng đối với những hy sinh thầm lặng của thế hệ cha anh để bảo vệ Tổ quốc.