câu 1: Phương thức biểu đạt chính: tự sự
câu 2: Theo đoạn trích, ông Giuốc-đanh bực bội vì những người thợ phụ cứ liên tục gọi ông bằng những danh xưng khác nhau và mỗi lần họ thay đổi cách xưng hô, ông đều cảm thấy thích thú và muốn được khen ngợi. Ông Giuốc-đanh bị cuốn vào trò chơi ngôn ngữ, mong muốn được tôn vinh và khẳng định địa vị xã hội thông qua những lời khen ngợi từ người khác. Điều này thể hiện sự thiếu tự tin và khao khát được công nhận bản thân của ông Giuốc-đanh.
câu 3: Qua đoạn trích trên, nhân vật Giuốc-Đanh hiện lên là một kẻ ngu dốt, ngờ nghệch và háo danh. Ông ta sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để mua lấy những thứ xa xỉ chỉ vì muốn trở thành quý tộc.
câu 4: Trong đoạn trích, tác giả Mô-li-e sử dụng hai biện pháp trào phúng chính là phóng đại và châm biếm.
* Phóng đại: Tác giả phóng đại sự việc để tạo nên những tình huống hài hước, gây cười. Ví dụ, ông Giuốc-đanh liên tục bị lừa bởi những kẻ nịnh hót, nhưng vẫn tin tưởng mù quáng vào danh hiệu "ông lớn", "cụ lớn", "đức ông" mà họ ban tặng. Sự chênh lệch giữa hành động và lời nói của nhân vật khiến độc giả bật cười.
* Châm biếm: Tác giả sử dụng ngôn ngữ châm biếm để mỉa mai thói hư tật xấu của xã hội đương thời. Ông Giuốc-đanh là hình ảnh tiêu biểu cho tầng lớp tư sản mới nổi, ham danh vọng, thích khoe khoang, dễ bị lừa gạt. Qua đó, tác giả phê phán sự ngu dốt, tham lam, háo danh của con người.
Tác dụng của hai biện pháp này là tạo nên tiếng cười sảng khoái, đồng thời ẩn chứa thông điệp sâu sắc về cuộc sống, về bản chất con người. Đoạn trích phản ánh chân thực hiện thực xã hội Pháp thế kỷ XVII, nơi mà danh lợi, địa vị được coi trọng hơn cả đạo đức, trí tuệ.
câu 5: : Phương thức biểu đạt chính của văn bản là tự sự.
: Nhân vật Giuốc-đanh là một nhân vật hài kịch, đại diện cho tầng lớp tư sản đang lên nhưng cố gắng học đòi lối sống quý tộc. Ông ta bị những kẻ nịnh hót bao vây, lợi dụng vì thói ham danh hão và thiếu hiểu biết của mình.
: Những lời thoại thể hiện tính cách học đòi làm sang của Giuốc-đanh:
+ "Bẩm ông lớn..."
+ "Cái đó để sau hãy nói."
+ "Ông lớn ơi, anh em chúng tôi đội ơn ông lớn lắm lắm!"
+ "Các chú hãy đợi tí, đừng đi vội."
+ "Nó như thế là phải chăng, nếu không ta đến mất tong cả tiền cho nó thôi."
Những lời thoại này đều thể hiện sự háo danh, muốn được gọi bằng những danh xưng cao quý của Giuốc-đanh. Ông ta sẵn sàng bỏ tiền ra để mua lấy những danh xưng đó, dù biết rằng chúng chỉ là giả tạo và không mang lại giá trị thực sự.
: Thông điệp có ý nghĩa nhất đối với bản thân:
Thông điệp có ý nghĩa nhất đối với bản thân là việc cần phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định. Trong cuộc sống, chúng ta thường dễ dàng bị cuốn theo những cám dỗ, những lời đường mật mà quên đi những giá trị thực sự. Giống như Giuốc-đanh, ông ta đã bị những kẻ nịnh hót lừa gạt bởi thói háo danh và thiếu hiểu biết của mình. Kết quả là ông ta đã mất hết tiền bạc, danh dự và thậm chí cả mạng sống.
Vì vậy, mỗi người cần phải tỉnh táo, suy nghĩ thấu đáo trước mọi vấn đề. Chúng ta nên đặt câu hỏi: Liệu hành động này có mang lại lợi ích lâu dài hay không? Liệu nó có phù hợp với giá trị đạo đức và chuẩn mực xã hội hay không? Chỉ khi trả lời được những câu hỏi đó, chúng ta mới có thể đưa ra những quyết định đúng đắn và tránh được những sai lầm đáng tiếc.