Đăng Khoa Bài thơ "Một chiếc áo nâu" của Nguyễn Văn Song không chỉ đơn thuần là một bài thơ tả cảnh hay kể chuyện về chiếc áo của mẹ, mà sâu sắc hơn, nó là một khúc ca đầy xúc động, khắc họa đậm nét hình ảnh người mẹ Việt Nam tần tảo, đức hy sinh và tình thương con bao la, vô bờ bến. Thông qua hình ảnh chiếc áo nâu giản dị, quen thuộc, nhà thơ đã khơi gợi những rung động sâu thẳm trong trái tim người đọc về tình mẫu tử thiêng liêng và những giá trị nhân văn cao đẹp.
Ngay từ những câu thơ đầu tiên, hình ảnh "một chiếc áo nâu" đã được khẳng định như một biểu tượng không thể tách rời khỏi cuộc đời mẹ: "Một đời mẹ mặc áo nâu / Bao nhiêu tấm cũng một màu đất đai". Màu nâu giản dị, "màu đất đai" không chỉ gợi lên sự chân chất, mộc mạc, gần gũi với thiên nhiên, với ruộng đồng, mà còn tượng trưng cho sự cần cù, chịu khó, một đời gắn bó với những công việc nhà nông vất vả. Câu thơ "Bao nhiêu tấm cũng một màu đất đai" nhấn mạnh sự nhất quán, xuyên suốt, chiếc áo nâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong hình ảnh người mẹ. Hai câu thơ tiếp theo, "Rách lành kể những hôm mai / Áo hay đời mẹ sờn phai mỗi ngày", sử dụng biện pháp nhân hóa và ẩn dụ tinh tế. Chiếc áo "kể" những thăng trầm của thời gian, những đổi thay của cuộc sống. Sự song hành "áo hay đời mẹ sờn phai mỗi ngày" cho thấy sự đồng điệu, gắn bó mật thiết giữa chiếc áo và cuộc đời mẹ. Chiếc áo cũ kỹ, sờn rách theo năm tháng cũng như cuộc đời mẹ dần hao mòn vì những lo toan, vất vả.
Khổ thơ thứ hai tập trung khắc họa những dấu ấn của thời gian và những gánh nặng mà chiếc áo nâu đã cùng mẹ gánh chịu: "Áo nâu bạc! Áo nâu gầy! / Áo như thửa ruộng chở đầy nắng mưa". Hai từ láy "bạc", "gầy" không chỉ diễn tả sự cũ kỹ, mỏng manh về vật chất của chiếc áo mà còn gợi liên tưởng đến hình ảnh người mẹ gầy gò, chịu đựng bao khó khăn, gian khổ. Phép so sánh độc đáo "Áo như thửa ruộng chở đầy nắng mưa" là một sáng tạo nghệ thuật đặc sắc, mang đến một hình ảnh thơ giàu sức gợi. Chiếc áo nâu được ví như mảnh ruộng cằn cỗi, oằn mình gánh chịu bao "nắng mưa" của cuộc đời, tượng trưng cho những thử thách, nhọc nhằn mà mẹ đã trải qua để nuôi dưỡng, chở che cho con cái. Câu thơ "Lắng nghe sợi vải ngày xưa / Thấy trong chát mặn đã thừa mồ hôi" là một sự cảm nhận sâu sắc, tinh tế. Người con như cảm nhận được cả quá khứ, cả những giọt mồ hôi mặn chát thấm đẫm trong từng sợi vải, minh chứng cho bao tháng ngày lao động vất vả, không ngừng nghỉ của mẹ.
Khổ thơ thứ ba mở ra chiều sâu tâm hồn của người mẹ, nơi chiếc áo nâu không chỉ là vật chất mà còn là nơi chứa đựng những tình cảm sâu kín: "Bao nhiêu nước mắt mẹ rơi / Áo nâu gói cả những lời xót xa". Chiếc áo nâu không chỉ thấm đẫm mồ hôi mà còn cả những giọt nước mắt âm thầm của mẹ, những nỗi lo toan, vất vả, những hy sinh lặng lẽ mà mẹ dành cho con, cho gia đình. Hình ảnh "gói cả những lời xót xa" gợi lên sự kìm nén, chịu đựng, mẹ âm thầm gánh chịu mọi khó khăn mà không một lời than vãn. So sánh "Mẹ như sông phía quê nhà / Dốc lòng đôi vạt phù sa lặng thầm" là một hình ảnh đẹp và đầy ý nghĩa, thể hiện sự ngưỡng vọng và tình yêu thương sâu sắc của người con dành cho mẹ. Mẹ được ví như dòng sông quê hương hiền hòa, âm thầm bồi đắp "phù sa" - tượng trưng cho những giá trị tinh thần, tình yêu thương, sự nuôi dưỡng mà mẹ đã dành cho con. "Đôi vạt phù sa lặng thầm" nhấn mạnh sự hy sinh thầm lặng, vô điều kiện của mẹ.
Khổ thơ cuối cùng thể hiện sự mất mát, nỗi xót thương vô hạn của người con khi mẹ đã đi xa: "Mẹ đi về phía trăm năm / Con ngồi xếp những nâu trầm mà thương". Sự ra đi của mẹ là một sự mất mát không gì bù đắp được, để lại trong lòng người con một khoảng trống mênh mông. Hành động "con ngồi xếp những nâu trầm mà thương" là một hành động đầy xúc động, thể hiện sự trân trọng, nâng niu những kỷ vật cuối cùng gắn liền với hình ảnh mẹ. "Nâu trầm" không chỉ là màu sắc của chiếc áo mà còn gợi lên nỗi buồn sâu lắng, sự tiếc thương da diết. Lời tiễn biệt cuối cùng, "Thôi đành nhờ cả khói sương / Áo nâu ơi hãy theo đường mẹ đi!" là một lời nhắn gửi nghẹn ngào, đầy xót xa. Người con như muốn gửi gắm linh hồn, tình cảm của mình qua chiếc áo nâu để theo mẹ về cõi vĩnh hằng. Hình ảnh "khói sương" mang đến một cảm giác hư ảo, nhẹ nhàng, nhưng cũng thấm đượm nỗi buồn ly biệt, sự chia cắt vĩnh viễn.
Bài thơ "Một chiếc áo nâu" của Nguyễn Văn Song đã thành công trong việc sử dụng những hình ảnh giản dị, gần gũi nhưng giàu sức gợi cảm. Thể thơ năm chữ với nhịp điệu chậm rãi, trầm lắng đã góp phần thể hiện một cách sâu sắc những cảm xúc chân thành, tha thiết của người con dành cho mẹ. Biện pháp nhân hóa, ẩn dụ, so sánh được sử dụng một cách tinh tế, hiệu quả, tạo nên những hình ảnh thơ độc đáo, giàu ý nghĩa biểu tượng.
Về nội dung, bài thơ không chỉ là một lời tri ân sâu sắc đối với người mẹ mà còn là một lời nhắc nhở về những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc, về tình mẫu tử thiêng liêng, về sự hy sinh thầm lặng và vẻ đẹp tâm hồn của những người mẹ Việt Nam. Chiếc áo nâu giản dị đã trở thành một biểu tượng cao đẹp cho tình yêu thương, sự