Bài thơ "Cánh đồng và mẹ" của Nguyễn Doãn Việt là một tác phẩm giàu cảm xúc, thể hiện tình cảm sâu nặng của người con đối với mẹ và quê hương. Qua những hình ảnh giản dị, mộc mạc, tác giả đã khắc họa thành công vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam, luôn tần tảo, hi sinh vì gia đình.
Về mặt nội dung, bài thơ mang đậm chất trữ tình, lãng mạn. Tác giả đã sử dụng hình ảnh cánh đồng để làm nền cho câu chuyện về người mẹ. Cánh đồng không chỉ là nơi mẹ cày cuốc, vun trồng mà còn là biểu tượng cho cuộc sống lao động vất vả, gian nan nhưng cũng đầy hy vọng. Mẹ là người gieo hạt giống, chăm sóc cây lúa, mong chờ mùa màng bội thu. Qua đó, ta thấy được sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên, giữa mẹ và cánh đồng.
Bên cạnh đó, bài thơ còn thể hiện nỗi nhớ da diết của người con khi xa quê hương. Dù bận rộn với cuộc sống nơi đô thị, nhưng anh vẫn luôn hướng về mẹ, về cánh đồng quê hương. Anh nhớ những kỷ niệm tuổi thơ, những ngày cùng mẹ ra đồng, những lần mẹ gánh lúa về nhà. Nỗi nhớ ấy càng trở nên da diết hơn khi anh nhận ra rằng cánh đồng đang dần bị thu hẹp, mẹ đã già yếu đi.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, gần gũi với cuộc sống nông thôn. Tác giả đã khéo léo sử dụng biện pháp tu từ so sánh, ẩn dụ để tăng sức gợi hình, gợi cảm cho bài thơ. Nhịp điệu của bài thơ chậm rãi, nhẹ nhàng, tạo nên không khí yên bình, thanh thản. Giọng điệu của bài thơ chân thành, tha thiết, thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả.
Tóm lại, bài thơ "Cánh đồng và mẹ" là một tác phẩm hay, giàu ý nghĩa. Nó đã góp phần nhắc nhở mỗi chúng ta hãy trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng, giữ gìn những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc.