Nhân vật ông cụ trong truyện ngắn "Phòng trọ" của Phong Điệp là một nhân vật gây ấn tượng mạnh mẽ bởi sự chân thật, giản dị và ấm áp. Qua ngòi bút tinh tế của tác giả, ta thấy được những nét đẹp trong tâm hồn của ông cụ, đồng thời cũng rút ra nhiều bài học sâu sắc về cuộc sống.
Trước hết, ông cụ là một người lao động nghèo khổ, sống một mình trong căn phòng trọ chật hẹp. Ngoại hình của ông được miêu tả bằng những chi tiết cụ thể: "Ông cụ già, lưng còng, da nhăn nheo, tóc bạc trắng", gợi lên hình ảnh một người đã trải qua biết bao gian nan, vất vả. Tuy nhiên, dù cuộc sống khó khăn, ông vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, chan hòa với mọi người xung quanh.
Ông cụ luôn tất bật với công việc bán vé số, không bao giờ ngơi tay. Dù tuổi cao sức yếu, ông vẫn miệt mài kiếm sống để nuôi thân và lo cho đứa cháu nội ở quê nhà. Hành động của ông cụ khiến chúng ta cảm phục bởi sự cần cù, chịu khó và trách nhiệm với gia đình.
Ngoài ra, ông cụ còn là một người có tấm lòng nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh. Khi thấy chiếc xe đạp của cô gái trẻ bị hỏng, ông cụ không ngần ngại dừng lại, sửa chữa giúp cô. Hay khi khách hàng quên mang tiền mua vé số, ông cụ vui vẻ tặng họ mà không đòi hỏi gì. Những hành động ấy thể hiện sự bao dung, vị tha và lòng nhân ái của ông cụ.
Tuy nhiên, ẩn sâu bên ngoài vẻ ngoài lạc quan, vui vẻ là nỗi lòng trăn trở của ông cụ. Ông luôn lo lắng cho đứa con trai đang làm ăn xa, không biết bao giờ mới trở về. Điều đó khiến ông càng thêm cô đơn, lẻ bóng trong căn phòng trọ nhỏ bé.
Tóm lại, nhân vật ông cụ trong truyện ngắn "Phòng trọ" là một hình ảnh đẹp đẽ về tình yêu thương và lòng nhân ái giữa cuộc sống bộn bề. Ông cụ là một người lao động nghèo khổ nhưng giàu tình yêu thương, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh. Qua đó, tác giả Phong Điệp đã gửi gắm thông điệp về tầm quan trọng của tình yêu thương và sự sẻ chia trong xã hội.