28/04/2025
28/04/2025
28/04/2025
Đất nước luôn là đề tài lớn lao và thiêng liêng trong thơ ca Việt Nam. Mỗi nhà thơ lại có một cách nhìn, một cảm nhận riêng về đất nước, góp phần làm nên vẻ đẹp phong phú của hình tượng đất nước trong văn học. Đoạn trích từ "Đất nước" của Nguyễn Khoa Điềm và đoạn thơ cùng tên của Tạ Hữu Yên đều thể hiện tình yêu quê hương đất nước tha thiết, nhưng mỗi tác giả có cách khai thác riêng biệt, độc đáo.
Trong đoạn thơ của Nguyễn Khoa Điềm, đất nước hiện lên qua những hình ảnh quen thuộc trong đời sống dân gian và đời sống hằng ngày: "miếng trầu", "tục bới tóc", "gừng cay muối mặn", "cái kèo cái cột"... Tác giả khẳng định rằng đất nước không phải là một khái niệm xa vời, trừu tượng mà được tạo nên từ những gì gần gũi, bình dị trong cuộc sống mỗi con người. Qua đó, Nguyễn Khoa Điềm đã gửi gắm một tư tưởng lớn: đất nước là sự cộng hưởng của bao nhiêu thế hệ người Việt Nam từ ngàn xưa đến nay. Cách cảm nhận đất nước này mang đậm chất triết lý, thể hiện chiều sâu suy ngẫm và ý thức trách nhiệm công dân đối với đất nước.
Trong khi đó, đoạn thơ của Tạ Hữu Yên lại nhìn đất nước qua hình ảnh người mẹ tảo tần, chịu thương chịu khó. Đất nước gắn liền với những giọt nước mắt của mẹ, với cuộc sống lao động lam lũ, với khúc ca dao ngọt ngào giữa trưa hè. Tạ Hữu Yên sử dụng lối viết giàu cảm xúc, trữ tình, nhấn mạnh vào sự hy sinh thầm lặng của những con người bình dị, qua đó tôn vinh vẻ đẹp bền bỉ, kiên cường của đất nước. Cách khai thác đất nước qua hình ảnh người mẹ khiến đoạn thơ trở nên sâu lắng, xúc động và đầy tính nhân văn.
Xét về nghệ thuật, cả hai đoạn thơ đều sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, gần gũi với đời sống dân gian. Nguyễn Khoa Điềm nghiêng về lối thơ giàu tính chính luận xen lẫn trữ tình, nhịp thơ đều đặn, chậm rãi như dòng suy tưởng. Tạ Hữu Yên lại thiên về cảm xúc dạt dào, ngôn từ mềm mại, da diết, nhịp thơ nhanh hơn, giàu âm hưởng trữ tình.
Dù khác biệt trong cách thể hiện, nhưng cả hai đoạn thơ đều chung một điểm gặp gỡ: ca ngợi đất nước không chỉ bằng những hình ảnh lớn lao, mà còn bằng những điều dung dị, thân thương nhất. Điều đó cho thấy tình yêu đất nước không phải là điều gì xa vời, mà hiện diện trong từng khoảnh khắc đời thường, từng con người bình dị.
Tóm lại, qua việc so sánh hai đoạn thơ, ta thấy được những góc nhìn phong phú, đa dạng về đất nước trong văn học Việt Nam hiện đại. Dù khai thác từ những khía cạnh khác nhau, cả Nguyễn Khoa Điềm và Tạ Hữu Yên đều góp phần làm phong phú thêm hình tượng đất nước trong lòng người đọc – một đất nước bình dị, gần gũi mà vô cùng thiêng liêng.
28/04/2025
Apple_prWeSYawawVSh7G2NjKpXAvKY8A2
1. Mở bài:
2. Thân bài:
🔹 a) Phân tích đoạn thơ Nguyễn Khoa Điềm:
🔹 b) Phân tích đoạn thơ Tạ Hữu Yên:
🔹 c) So sánh:
3. Kết bài:
Trong nền văn học Việt Nam, hình tượng Đất Nước luôn là nguồn cảm hứng lớn lao, được thể hiện qua nhiều góc độ phong phú. Hai đoạn thơ của Nguyễn Khoa Điềm và Tạ Hữu Yên đều là những tiếng lòng tha thiết về Đất Nước, nhưng mỗi nhà thơ lại có cách khai thác và biểu đạt riêng, góp phần làm phong phú thêm cho hình tượng thiêng liêng này.
Trong đoạn trích từ "Mặt đường khát vọng", Nguyễn Khoa Điềm đã khắc họa Đất Nước bằng những hình ảnh rất đỗi đời thường, bình dị. Đất Nước hiện lên qua câu chuyện mẹ kể, qua miếng trầu bây giờ bà ăn, qua hạt gạo phải một nắng hai sương, qua mái nhà, cây tre. Tác giả nhấn mạnh rằng Đất Nước không phải là khái niệm trừu tượng, xa vời, mà chính là những gì thân thuộc nhất với mỗi người dân Việt Nam từ thuở ấu thơ. Giọng thơ thủ thỉ, trầm lắng, đậm chất dân gian khiến cho hình tượng Đất Nước trở nên gần gũi và thân thương hơn bao giờ hết. Qua đó, Nguyễn Khoa Điềm muốn nhắn nhủ rằng mỗi con người đều góp phần làm nên Đất Nước, mỗi hành động, mỗi lời nói giản dị đều chứa đựng tình yêu nước sâu sắc.
Trong khi đó, đoạn thơ của Tạ Hữu Yên lại mang đến một cảm xúc khác. Đất nước trong thơ ông gắn liền với những mất mát, đau thương của chiến tranh, được gói ghém trong hình ảnh "giọt đàn bầu" mong manh, da diết. Đất nước là nơi mẹ tiễn con đi chiến trận, nơi những giọt nước mắt thầm lặng rơi xuống, nơi những nỗi đau chiến tranh ngấm vào từng thớ đất, từng mái nhà, bến nước. Dẫu vậy, trong khúc ca ấy vẫn bừng sáng vẻ đẹp đời thường: lao xao trưa hè giọng ca dao, bóng tre làng, bãi dâu, bến nước. Đó là những gì tạo nên tình yêu bất diệt với quê hương xứ sở. Giọng thơ của Tạ Hữu Yên lắng đọng, trữ tình, mang đậm tính suy tư, trăn trở.
Dù thể hiện bằng những phong cách riêng, hai đoạn thơ đều chung một tình yêu lớn lao, tha thiết đối với Đất Nước. Nếu như Nguyễn Khoa Điềm nhấn mạnh vào truyền thống văn hóa, lịch sử của dân tộc, thì Tạ Hữu Yên lại thiên về những cảm xúc đời thường, những nỗi đau, những tình yêu nhỏ bé nhưng sâu sắc. Cả hai đã góp phần làm cho hình tượng Đất Nước thêm sống động, vừa lớn lao vừa gần gũi, vừa hùng tráng vừa thiết tha.
Có thể nói, tình yêu đất nước chính là sợi dây nối kết tâm hồn mỗi con người Việt Nam. Qua từng trang thơ, Đất Nước hiện lên không chỉ như một khái niệm địa lí mà còn là máu thịt, là tình yêu, là nỗi nhớ và niềm tự hào không bao giờ vơi cạn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời