Bài thơ "Nghe Cỏ" của Trương Minh Phố là một tác phẩm thơ mang đậm chất trữ tình, lãng mạn, nhưng cũng chứa đựng những triết lý sâu sắc về cuộc sống. Tác giả đã khéo léo sử dụng hình ảnh cỏ để truyền tải thông điệp về sự bình dị, gần gũi nhưng cũng đầy ý nghĩa của cuộc sống.
Khổ thơ đầu tiên mở ra bằng hình ảnh "nghe cỏ", một hành động đơn giản nhưng lại mang đến sự bình yên, thư thái cho tâm hồn. Việc "nằm xuống lặng yên nghe cỏ" không chỉ là lắng nghe tiếng gió thổi qua, tiếng chim hót hay tiếng lá rơi, mà còn là tìm kiếm sự an nhiên, tĩnh tại trong tâm hồn. Từ đó, tác giả đưa chúng ta đến với cảm giác "thanh thoát lâng lâng", "mỗi ban mai nắng lên" - những khoảnh khắc đẹp đẽ, rạng rỡ của ngày mới. Hình ảnh "giọt sương đêm còn treo trên lá cỏ như vì sao quên lối về trời" thật tinh tế, gợi lên sự lãng mạn, huyền ảo của thiên nhiên.
Tiếp nối dòng chảy cảm xúc, khổ thơ thứ hai tiếp tục với hình ảnh "cỏ hát", khiến cho cỏ không chỉ là một loài cây vô tri vô giác mà trở thành một biểu tượng cho sự sống, cho sức mạnh tiềm ẩn của thiên nhiên. Những câu thơ "Những bàn chân trên cỏ bước nhọc nhằn/ Quang gánh đè vai gầy trĩu nặng/ Những giọt mồ hôi" gợi lên hình ảnh con người lao động vất vả, chịu thương chịu khó. Tuy nhiên, dù cuộc sống có khó khăn, gian nan, thì "áo rách chồng lên áo rách đông giá lui dần, nắng ấm gọi vào xuân" - tất cả đều sẽ lùi xa, nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp, tươi đẹp của mùa xuân.
Tổng kết lại, bài thơ "Nghe Cỏ" không chỉ là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp mà còn là lời nhắc nhở về sự kiên cường, lạc quan trước mọi thử thách của cuộc sống. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp rằng, dù cuộc sống có bộn bề, vất vả đến đâu, chúng ta vẫn luôn có thể tìm thấy niềm vui, hạnh phúc trong những điều giản dị nhất. Hãy biết trân trọng hơn vẻ đẹp giản dị của cuộc sống, bởi nó chính là nguồn cội của hạnh phúc và sự bình yên.
<>