03/05/2025


03/05/2025
03/05/2025
PHẦN I: ĐỌC HIỂU
Câu 1: Dấu hiệu nhận biết ngôi kể trong đoạn trích
Câu 2: Xác định lời người kể chuyện và lời nhân vật
Câu văn:
“Chúng tôi phá lên cười. Bà Hảo mắng yêu: - A, gớm cái quân này, định trêu bà phỏng. Chúng mày có độn thổ bà vẫn biết, moi lên như moi khoai ấy.”
Câu 3: Tình cảm của nhân vật "tôi" đối với bà Hảo
Câu 4: Ý nghĩa hình ảnh "bến thời gian" trong đoạn trích
Câu 5: Thông điệp ý nghĩa rút ra từ văn bản
PHẦN II: VIẾT
Câu 1: Đoạn văn cảm nhận về nhân vật bà Hảo (khoảng 200 chữ)
Bà Hảo trong đoạn trích “Bến thời gian” hiện lên là một nhân vật đầy ấn tượng, mang đậm hình ảnh người bà, người mẹ thôn quê Việt Nam. Bà là người gần gũi, hóm hỉnh, sâu sắc và đầy tình cảm. Qua lời mắng yêu “gớm cái quân này, định trêu bà phỏng”, ta thấy được sự chân chất, mộc mạc và tình cảm thân thương bà dành cho lũ cháu nhỏ. Bà không chỉ là một người già, mà còn là biểu tượng của ký ức, của một thời gian đã qua – nơi gắn bó với tuổi thơ và những kỷ niệm không thể phai nhòa. Ở bà Hảo có sự bao dung, hiền hậu và cả sự tinh tế, khiến cho nhân vật “tôi” và các bạn vô cùng yêu quý. Nhân vật bà Hảo góp phần làm nổi bật chủ đề của tác phẩm – sự gắn bó, trân trọng quá khứ và những người đã đi qua đời ta. Bà chính là “bến thời gian” để người ta neo lại, nhìn về, và yêu thương.
Câu 2: Bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) – Suy nghĩ về việc yêu thương những người khác mình
Trong cuộc sống, con người thường có xu hướng đồng cảm và dễ dàng yêu quý những ai có cùng suy nghĩ, hoàn cảnh, sở thích với mình. Tuy nhiên, như Chi-lê Lu Sepúlveda từng viết: “Thật dễ dàng chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn.” Câu nói ấy đã chạm đến một trong những thử thách lớn nhất trong mối quan hệ giữa con người: yêu thương người khác mình.
Người “khác mình” ở đây có thể là khác về tính cách, văn hóa, hoàn cảnh sống, quan điểm hay thậm chí là niềm tin. Việc yêu thương họ không dễ bởi con người thường mang trong mình định kiến, cái tôi và sự sợ hãi cái “lạ”. Chúng ta dễ phán xét, nghi ngờ hay tránh xa những gì không quen thuộc, thay vì tìm cách thấu hiểu và đồng cảm. Nhưng chính việc mở lòng yêu thương người khác mình lại là biểu hiện cao nhất của lòng nhân ái, khoan dung và trưởng thành.
Yêu thương người khác mình giúp chúng ta vượt qua giới hạn của bản thân. Khi ta chấp nhận sự khác biệt, ta học được cách lắng nghe, tôn trọng và sống chung trong một thế giới đa dạng. Từ đó, xã hội trở nên cởi mở hơn, ít mâu thuẫn và đầy nhân văn. Nhìn rộng ra, trong thời đại toàn cầu hóa ngày nay, việc thấu hiểu và yêu thương sự khác biệt không chỉ là lựa chọn, mà còn là một nhu cầu thiết yếu để hòa nhập và phát triển bền vững.
Tuy nhiên, việc yêu thương người khác mình không thể diễn ra một cách gượng ép. Nó cần được xây dựng từ lòng bao dung, từ sự giáo dục về giá trị con người và cả những trải nghiệm sống. Mỗi người cần học cách nhìn người bằng trái tim, không qua lăng kính định kiến. Ta có thể không đồng tình với họ, nhưng vẫn có thể tôn trọng và đối xử tử tế.
Thực tế cho thấy, nhiều mối quan hệ đẹp đã bắt đầu từ sự khác biệt. Một người hướng nội và một người hướng ngoại vẫn có thể là bạn thân. Một người giàu và một người nghèo vẫn có thể thấu hiểu nhau nếu họ biết đặt mình vào vị trí người khác. Chính tình yêu thương vượt qua ranh giới khác biệt ấy làm nên vẻ đẹp của nhân loại.
Tóm lại, yêu thương người giống mình là điều tự nhiên, nhưng yêu thương người khác mình là biểu hiện của trí tuệ, lòng bao dung và nhân cách cao đẹp. Hãy mở rộng trái tim để đón nhận sự khác biệt – bởi đó chính là cách chúng ta làm cho thế giới này trở nên tử tế và đáng sống hơn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
8 giờ trước
Top thành viên trả lời