câu 1: Thể thơ của bài thơ "Nhớ Ngoại" là thơ tự do. Bài thơ sử dụng nhiều câu thơ ngắn, dài khác nhau, tạo nên nhịp điệu linh hoạt, phù hợp để diễn tả cảm xúc da diết, tiếc nuối khi nhớ về người bà. Cách gieo vần trong bài thơ cũng khá tự do, góp phần tăng thêm tính biểu cảm cho tác phẩm.
câu 2: Nhân vật trữ tình trong bài thơ "Nhớ Ngoại" là tác giả Bảo Ngọc. Bài thơ thể hiện nỗi nhớ da diết của tác giả đối với người bà ngoại ở quê hương, qua những hình ảnh quen thuộc như vườn cúc, cây cau, mái hiên. Nhân vật trữ tình là người con xa xứ, đang sống cuộc đời bộn bề nơi phố thị nhưng vẫn luôn hướng về quê hương, về người thân yêu nhất của mình.
câu 3: Hình ảnh ngoại được thể hiện qua những chi tiết sau:
- "Tóc trắng cùng mây trắng" - gợi tả mái tóc bạc trắng của bà, đồng thời cũng ẩn dụ cho sự già yếu, tuổi tác đang đến gần. Hình ảnh này tạo nên cảm giác thanh bình, nhẹ nhàng nhưng cũng mang chút tiếc nuối khi nhìn thấy sự thay đổi của thời gian.
- "Dáng ngoại nghiêng về chiều" - miêu tả hình ảnh quen thuộc của bà trong buổi chiều tà, khi ánh nắng dần tắt, bóng tối bắt đầu bao phủ. Hình ảnh này gợi lên sự cô đơn, lặng lẽ của bà khi tuổi già ập đến.
- "Nắng tắt dần lá nghiêng về cội" - sử dụng biện pháp nhân hóa để miêu tả cảnh vật như có hồn, như đang chia sẻ nỗi buồn với bà. Hình ảnh này làm tăng thêm vẻ đẹp lãng mạn, trữ tình cho bức tranh thiên nhiên.
- "Con tìm ngoại tê tái chiều buông tím góc sân" - thể hiện sự cô đơn, lạc lõng của người con khi trở về thăm bà. Hình ảnh này gợi lên nỗi nhớ da diết, sự tiếc nuối khi không còn được gặp lại bà nữa.
Những chi tiết trên góp phần khắc họa rõ nét hình ảnh người phụ nữ Việt Nam truyền thống, giàu lòng hi sinh, tần tảo, chịu thương chịu khó. Đồng thời, nó cũng thể hiện nỗi nhớ da diết, sự tiếc nuối của người con khi phải rời xa bà.
câu 4: Trong khổ thơ "Con về quê cũ...", tác giả sử dụng hai biện pháp tu từ chính là nhân hóa và ẩn dụ.
* Nhân hóa: Tác giả nhân hóa hình ảnh "dậu cúc" bằng động từ "buồn tênh". Điều này tạo nên sự đồng cảm, gần gũi giữa con người và thiên nhiên, thể hiện nỗi buồn man mác khi trở về quê hương nhưng lại thấy cảnh vật hoang tàn, hiu quạnh.
* Ẩn dụ: Hình ảnh "cau đã mấy mùa quên trổ hoa" ẩn dụ cho thời gian trôi qua nhanh chóng, tuổi xuân của ngoại cũng như vậy, dần phai nhạt theo năm tháng. Câu thơ gợi lên nỗi tiếc nuối, xót xa trước sự vô thường của cuộc sống.
Tác dụng chung của hai biện pháp tu từ này là làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ, giúp người đọc dễ dàng hình dung được khung cảnh quê hương buồn bã, trống trải và tâm trạng bâng khuâng, tiếc nuối của người con khi trở về thăm ngoại. Đồng thời, nó còn thể hiện tình cảm sâu sắc, lòng biết ơn của người con đối với người mẹ già.
câu 5: Đoạn thơ trên đã gợi lên trong tôi những cảm xúc sâu sắc về tình yêu thương và sự quan tâm đến người thân. Tình yêu thương được thể hiện qua việc chăm sóc, chia sẻ, lắng nghe và đồng hành cùng nhau. Sự quan tâm đến người thân cũng rất cần thiết, bởi nó giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nhu cầu và mong muốn của họ, từ đó có thể hỗ trợ và đáp ứng tốt nhất cho họ. Tuy nhiên, để thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm đến người thân đúng cách, chúng ta cần phải cân nhắc và tôn trọng quyền tự do cá nhân của họ. Chúng ta nên đặt mình vào vị trí của họ để hiểu rõ hơn về suy nghĩ và cảm xúc của họ, từ đó đưa ra những quyết định phù hợp và mang lại hạnh phúc cho cả hai bên.