05/05/2025

05/05/2025
05/05/2025
Thơ là nghệ thuật của ngôn từ. Nhưng với nhà thơ Thanh Thảo – một cây bút tài hoa của thơ ca hiện đại – thơ không chỉ là "chữ nghĩa", mà còn vượt lên cả chữ nghĩa, để chạm tới những chiều sâu thẳm của cảm xúc con người. Khi ông nói: “Thơ là chữ nghĩa cũng không là chữ nghĩa. Thơ đúng nghĩa là sự bộc lộ tận cùng của nhà thơ”, đó là lời khẳng định mạnh mẽ rằng: ngôn từ chỉ là cái vỏ, điều cốt lõi của thơ là cái hồn, là trái tim và suy nghĩ thật sự của người sáng tác.
Trước hết, thơ là chữ nghĩa – vì thơ cũng cần đến hình thức, vần điệu, cấu trúc. Những câu thơ vẫn được viết nên bằng con chữ, vẫn chịu sự chi phối của ngôn ngữ. Nhưng nếu chỉ dừng ở mặt hình thức thì thơ sẽ không sống, không chạm được vào trái tim người đọc. Chữ nghĩa không có linh hồn thì chỉ là âm thanh rỗng. Vì thế, Thanh Thảo nói: “thơ cũng không là chữ nghĩa” – tức là, thơ không bị giới hạn trong từ ngữ, mà phải là một dạng thức rung cảm, là tiếng nói từ “tận cùng” – sâu nhất, thật nhất – của tâm hồn thi sĩ.
Thơ đúng nghĩa, như ông nói, là “sự bộc lộ tận cùng của nhà thơ” – là khi người viết dốc cạn cảm xúc, suy nghĩ, linh cảm, nỗi đau, khát vọng, niềm yêu thương..., để biến tất cả thành thơ. Những bài thơ hay nhất thường là kết quả của sự tự đối thoại, sự giằng xé nội tâm, hoặc những trải nghiệm sâu sắc mà tác giả không thể không viết ra.
Chính Thanh Thảo cũng đã từng sống đúng với quan niệm này trong thơ mình. Ở bài Đàn ghi ta của Lorca, ông không chỉ dựng lại một cái chết bi tráng, mà còn dồn nén tất cả nỗi đau, sự xót xa, niềm tiếc nuối và sự ngưỡng mộ của ông dành cho người nghệ sĩ Tây Ban Nha ấy. Thơ ông không lộng ngôn, không rườm rà chữ nghĩa – nhưng lại mang sức ám ảnh lâu dài:
“tiếng đàn như cỏ mọc hoang
giọt nước mắt vầng trăng
long lanh trong đáy giếng”
Hay như Xuân Diệu – một nhà thơ luôn “cháy mình” trong thơ – từng viết:
“Tôi là một, là hai, là tất cả
Không ai khác nữa. Chính là tôi!”
Đó là sự hiến dâng trọn vẹn cảm xúc, là khi thơ không còn là trang giấy, mà trở thành hơi thở thật của nhà thơ.
Quan niệm của Thanh Thảo khiến người đọc nhận ra: viết thơ không phải để làm “thơ hay”, mà là để nói được điều mình thật sự nghĩ, cảm được điều mình thật sự sống. Khi nhà thơ sống thành thật với thơ – thơ sẽ tự chạm đến người đọc.
Tóm lại, lời chia sẻ của Thanh Thảo là tuyên ngôn nghệ thuật chân thành và giàu giá trị. Nó nhắc nhở người viết thơ hãy biết lắng nghe trái tim mình, biết đi đến tận cùng cảm xúc, để thơ không chỉ là chữ nghĩa, mà là sự sống. Chỉ khi bộc lộ tận cùng chính mình, thơ mới trở nên bất tử.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời