ii:
Phân tích hình ảnh ngôi nhà của mẹ:
Bài thơ "Ngôi nhà của mẹ" của Hữu Thỉnh là một tác phẩm đầy cảm xúc, khắc họa tình mẫu tử thiêng liêng và sự gắn bó giữa con cái với gia đình. Hình ảnh ngôi nhà được miêu tả rất cụ thể, sinh động, mang đậm nét đặc trưng của làng quê Việt Nam. Ngôi nhà ấy không chỉ là nơi che nắng che mưa, mà còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp của tuổi thơ.
* Dấu hiệu để xác định thể thơ: Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, không tuân theo luật thơ truyền thống. Số tiếng trong mỗi câu thơ không cố định, nhịp thơ linh hoạt, tạo nên sự tự nhiên, gần gũi với ngôn ngữ đời thường.
* Những hình ảnh gần gũi, thân thuộc nơi "ngôi nhà của mẹ": Đó là chiếc chõng tre, chiếc áo nâu sờn vai, chiếc nón lá cũ, chiếc giường gỗ đơn sơ,... Những vật dụng quen thuộc, bình dị nhưng chứa đựng biết bao kỉ niệm, tình cảm của gia đình.
* Biện pháp tu từ nhân hóa: "Chiếc vé tàu cũng hồi hộp như con khi con về với mẹ". Biện pháp này giúp cho chiếc vé tàu trở nên sinh động, có hồn hơn, đồng thời thể hiện tâm trạng háo hức, mong chờ của người con khi được trở về bên mẹ.
* Nội dung các dòng thơ: "Gập ghềnh trên lối mòn xưa/ Mẹ già tóc bạc lưng còng/ Con đi xa nhớ về nhà/ Nhớ thương mẹ già tóc bạc trắng". Hai câu thơ gợi lên nỗi nhớ da diết, lòng biết ơn sâu nặng đối với người mẹ già. Dù con đi xa, dù cuộc sống có thay đổi, thì tình cảm dành cho mẹ vẫn luôn vẹn nguyên.
* Bài học rút ra: Từ suy ngẫm của tác giả, ta nhận thấy rằng ngôi nhà chính là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, là chốn bình yên nhất trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta cần trân trọng, gìn giữ mái ấm gia đình, bởi đó là nơi chứa đựng những giá trị tinh thần cao quý, là nguồn cội của hạnh phúc.
Kết luận:
Hình ảnh ngôi nhà của mẹ trong bài thơ "Ngôi nhà của mẹ" là một biểu tượng đẹp đẽ, giàu ý nghĩa. Nó nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương, sự hy sinh thầm lặng của người mẹ, đồng thời khơi dậy trong mỗi người niềm tự hào về gia đình, quê hương.