Bài thơ "Trưa Vắng" của Hồ Dzếnh là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách sáng tác nhẹ nhàng, bình dị của ông. Bài thơ mang đến cho người đọc cảm giác thanh thản, yên bình nhưng cũng không kém phần da diết, bâng khuâng. Qua ba khổ thơ ngắn, tác giả đã khéo léo khắc họa nên một bức tranh thiên nhiên buổi trưa vắng lặng, đồng thời bộc lộ tâm trạng cô đơn, trống trải của nhân vật trữ tình.
Khổ thơ đầu tiên mở ra với hình ảnh "trưa vắng", gợi lên không gian yên tĩnh, vắng lặng. Cái bóng của xuân sang như một dấu hiệu thời gian, mang theo chút ấm áp nhưng cũng ẩn chứa chút gì đó xót xa. Từ láy "đứng im" và "chờn vờn" được sử dụng một cách tinh tế, vừa miêu tả sự chuyển động nhẹ nhàng của thời gian, vừa tạo nên cảm giác mơ hồ, khó nắm bắt.
Khổ thơ thứ hai tiếp tục vẽ nên bức tranh thiên nhiên buổi trưa với hình ảnh con đò biếng lười nằm trên sông nước. Con đò như đang chìm vào giấc ngủ, bỏ mặc dòng chảy thời gian. Hoa bắp lay uể oải trong nắng, tạo nên một khung cảnh buồn bã, ảm đạm. Từ láy "lay" và "uyển ôi" được sử dụng một cách tài tình, gợi tả sự mệt mỏi, chán chường của vạn vật trước cái nắng oi ả của buổi trưa.
Khổ thơ cuối cùng khép lại bài thơ với tiếng gà gáy não nùng, báo hiệu một ngày sắp qua đi. Tiếng gà gáy càng làm cho buổi trưa vắng trở nên buồn bã hơn. Hình ảnh "nghe trời sâu chót vót" và "con chim cái cánh nhỏ" tạo nên một không gian rộng lớn, bao la, khiến cho nhân vật trữ tình cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Từ láy "sâu chót vót" và "nhỏ" được sử dụng một cách khéo léo, nhấn mạnh sự đối lập giữa con người và vũ trụ, tạo nên chiều sâu cho bài thơ.
Bằng cách sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi, Hồ Dzếnh đã thành công trong việc khắc họa nên một bức tranh thiên nhiên buổi trưa vắng lặng, đồng thời bộc lộ tâm trạng cô đơn, trống trải của nhân vật trữ tình. Bài thơ "Trưa Vắng" là một minh chứng cho tài năng của nhà thơ trong việc sử dụng từ ngữ một cách tinh tế, tạo nên những vần thơ đẹp đẽ, đầy ám ảnh.