14/05/2025

14/05/2025
14/05/2025
Thơ ca Việt Nam hiện đại đã chứng kiến sự xuất hiện của nhiều giọng thơ nữ độc đáo, nhưng Xuân Quỳnh là một trường hợp đặc biệt – bởi thơ chị không chỉ giàu cảm xúc mà còn có sự kết hợp hài hòa giữa khát khao yêu thương và nỗi buồn sâu lắng của phận người, đặc biệt là người phụ nữ. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh luôn tha thiết, đắm say, mãnh liệt, nhưng cũng chan chứa những lo âu, dự cảm và nỗi buồn thường trực.
Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh là một thứ tình yêu trần thế, rất đời, rất thật, không lý tưởng hóa, nhưng lại thiêng liêng như một tín ngưỡng. Ở đó, người phụ nữ luôn chủ động yêu, khát khao yêu và muốn được yêu trọn vẹn. Trong bài thơ “Sóng”, hình ảnh sóng vừa là biểu tượng của tình yêu say mê, nồng nhiệt, vừa là tiếng lòng của người con gái trong tình yêu:
“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể”
Tình yêu ấy không bằng lòng với những giới hạn, ranh giới chật hẹp, mà luôn muốn vươn tới, dâng hiến, tan hòa vào người mình yêu. Nhưng song song với đó là nỗi buồn mơ hồ, nỗi bất an rất đàn bà – như một sự linh cảm mong manh về sự mong manh của hạnh phúc. Xuân Quỳnh thường trực nỗi lo sợ mất mát, nỗi buồn về thời gian và số phận:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”
Nỗi buồn trong thơ chị không bi lụy mà rất đỗi nhân văn, bởi nó xuất phát từ khát vọng gìn giữ yêu thương. Ở bài thơ “Tự hát”, Xuân Quỳnh viết:
“Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.”
Đó là một tình yêu thủy chung tuyệt đối, không toan tính, không vụ lợi. Nhưng cũng chính vì yêu quá nhiều mà thơ chị luôn có một nét buồn lặng thầm – nỗi buồn của người biết rằng tình yêu không bao giờ là mãi mãi nếu không được giữ gìn.
Nhìn một cách tổng thể, tình yêu và nỗi buồn trong thơ Xuân Quỳnh luôn song hành như hai mặt của một bản thể cảm xúc. Nỗi buồn không làm giảm đi vẻ đẹp của tình yêu, mà ngược lại, làm tình yêu trở nên quý giá hơn trong sự hữu hạn của đời người. Đó là nỗi buồn mang chiều sâu triết lý, thể hiện bản lĩnh sống và bản lĩnh yêu của người phụ nữ biết yêu, dám yêu và dám đối diện với những bất toàn của cuộc đời.
Kết luận
Thơ Xuân Quỳnh vì thế không chỉ là tiếng nói của trái tim cá nhân, mà còn là tiếng lòng chung của biết bao người phụ nữ – những người vừa mạnh mẽ trong tình yêu, vừa mong manh trong nỗi nhớ. Chị làm thơ như sống, sống như yêu – hết mình, chân thành và nhiều dự cảm. Nhờ vậy, thơ chị không chỉ chạm đến con tim người đọc hôm qua, mà còn ngân mãi trong lòng người hôm nay.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời