16/05/2025


16/05/2025
16/05/2025
Apple_ghwZn5AqyZOQuxWJeNLXT2swe823
CÂU 1: Con đường rừng Trường Sơn hiện lên trong khổ (1) và (2) của bài thơ là biểu tượng cho một thời kỳ chiến tranh gian khổ nhưng cũng đầy hào hùng của dân tộc. Trong khổ thơ (1), hình ảnh “con đường trâu kéo gỗ”, “đòn gánh chạm vào đá”, “cơn đau từ lon bếp lửa”… gợi lên một không gian khắc nghiệt, gập ghềnh, gắn liền với gian nan và mồ hôi của những người dân lao động nơi rừng núi. Những chi tiết như “ngã ba rừng hoang lá đỏ” không chỉ gợi tả sự hiểm trở mà còn chất chứa những mất mát, hi sinh, là nơi chia tay đầy xót xa. Sang khổ thơ (2), hình ảnh con đường trở nên đậm chất cảm xúc và kỷ niệm: “hái mười năm mây ai còn nhớ” – gợi nhắc một thời tuổi trẻ đã qua, gắn bó với thiên nhiên hùng vĩ nhưng cũng cô đơn. Từ “thương mái đầu con gái gió khua” đến “đất nhớ chân người thiết tha” – tất cả đều thể hiện mối gắn bó máu thịt giữa con người với con đường chiến đấu, như thể con đường ấy có linh hồn, biết nhớ thương người lính năm xưa. Qua đó, tác giả không chỉ tái hiện con đường Trường Sơn với vẻ đẹp hiện thực và cảm xúc, mà còn khắc họa một thời kỳ không thể nào quên trong tâm hồn người lính.
CÂU 2:
Dân tộc Việt Nam ta từ bao đời nay đã xây dựng và phát triển trên nền tảng của nhiều giá trị truyền thống quý báu, trong đó nổi bật là đạo lý “uống nước nhớ nguồn” – một biểu tượng đẹp đẽ cho lòng biết ơn, sự tri ân và trách nhiệm với thế hệ đi trước. Trong xã hội hiện đại, khi nhịp sống ngày càng hối hả, việc tiếp nối truyền thống tốt đẹp này lại càng cần thiết, bởi đó không chỉ là giữ gìn cội nguồn, mà còn là cách để chúng ta phát triển nhân cách và hướng đến tương lai bền vững.
“Uống nước nhớ nguồn” là lời nhắc nhở giản dị nhưng sâu sắc về đạo lý làm người: khi hưởng thụ thành quả hôm nay, ta không được quên công lao của những người đã tạo dựng nên điều đó. “Nguồn” ở đây không chỉ là nguồn nước, mà còn là tổ tiên, ông bà, cha mẹ, những người đi trước, những thế hệ anh hùng đã hi sinh vì Tổ quốc. Tinh thần ấy đã trở thành chất keo gắn kết mọi thế hệ người Việt, là sức mạnh tinh thần giúp dân tộc ta vượt qua bao đau thương, mất mát của chiến tranh và nghèo đói.
Trong thời bình, việc tiếp nối truyền thống “uống nước nhớ nguồn” không chỉ dừng lại ở những lời tri ân hay lễ tưởng niệm. Đó còn là sự biết ơn bằng hành động: chăm sóc cha mẹ khi về già, quan tâm thầy cô, tự hào về lịch sử dân tộc, và quan trọng hơn cả là sống có trách nhiệm, sống tử tế để xứng đáng với những gì ta đang được thừa hưởng. Một người trẻ có ý thức “nhớ nguồn” sẽ không thờ ơ với những giá trị văn hoá dân tộc, sẽ nỗ lực học tập, cống hiến để dựng xây đất nước, để thế hệ sau cũng có thể tự hào như chúng ta hôm nay.
Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, vẫn còn đó những biểu hiện đáng buồn như: sự vô ơn với cha mẹ, sự lãng quên lịch sử dân tộc, lối sống ích kỷ, thực dụng... Điều đó cho thấy việc giữ gìn và tiếp nối đạo lý “uống nước nhớ nguồn” không phải là điều tự nhiên, mà cần được giáo dục, nuôi dưỡng từ trong mỗi gia đình, nhà trường và toàn xã hội.
Là thế hệ trẻ – chủ nhân tương lai của đất nước – mỗi chúng ta cần ý thức sâu sắc về truyền thống ấy. Biết ơn không chỉ là lời nói, mà còn là việc sống tử tế với hiện tại, không ngừng học hỏi, rèn luyện bản thân, và tích cực góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Chỉ khi đó, truyền thống “uống nước nhớ nguồn” mới không bị mai một mà tiếp tục lan toả trong từng thế hệ.
Tóm lại, “uống nước nhớ nguồn” không chỉ là truyền thống đẹp của dân tộc mà còn là đạo lý cần thiết để con người sống nhân ái, có trách nhiệm và trưởng thành. Việc tiếp nối truyền thống ấy chính là cách tốt nhất để mỗi chúng ta khẳng định giá trị bản thân và gìn giữ cội nguồn dân tộc Việt Nam.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
2 giờ trước
Top thành viên trả lời