22/05/2025
23/05/2025
Gia Linh Trong suốt quãng đời học sinh, em có rất nhiều kỉ niệm đẹp với thầy cô và bạn bè, nhưng có lẽ kỉ niệm đáng nhớ nhất là lần cả lớp cùng tổ chức sinh nhật bất ngờ cho cô giáo chủ nhiệm vào năm học lớp 7.
Cô Hạnh – giáo viên chủ nhiệm của lớp em – là một người nghiêm khắc nhưng rất tâm lý và luôn quan tâm đến học sinh. Cô luôn dạy chúng em không chỉ kiến thức mà còn cả cách làm người. Vì thế, cả lớp ai cũng quý mến và kính trọng cô. Khi biết sinh nhật cô sắp đến, chúng em đã bí mật cùng nhau lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc nhỏ ngay tại lớp học.
Buổi sáng hôm đó, ai nấy đều đến sớm hơn bình thường. Một nhóm lo trang trí lớp học bằng bóng bay và hoa giấy, nhóm khác chuẩn bị bánh kem, còn lại thì luyện tập một tiết mục văn nghệ do chính lớp dàn dựng. Khi cô bước vào lớp, khuôn mặt cô thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười rạng rỡ khi cả lớp đồng thanh hô to: “Chúc mừng sinh nhật cô!”. Cô xúc động đến mức rưng rưng nước mắt, nói rằng đây là một trong những sinh nhật ý nghĩa nhất mà cô từng có.
Khoảnh khắc ấy thực sự ấm áp và khó quên. Đó không chỉ là niềm vui của cô mà còn là sự gắn kết, yêu thương giữa cô trò và bạn bè trong lớp. Qua kỉ niệm đó, em hiểu rằng chỉ cần một chút quan tâm và tình cảm chân thành, chúng ta có thể mang đến niềm hạnh phúc lớn cho người khác.
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại kỉ niệm ấy, em vẫn cảm thấy vui và tự hào vì đã cùng thầy cô, bạn bè tạo nên một ký ức đẹp đẽ trong tuổi học trò.
22/05/2025
Ánh nắng cuối thu vàng như mật ong rót qua ô cửa sổ lớp học, nhuộm mái tóc thầy giáo tôi thêm vài sợi vàng óng. Tiết văn cuối cùng của năm lớp 7, thầy chậm rãi gập cuốn sách giáo khoa, ngước nhìn cả lớp bằng ánh mắt hiền từ. "Các em," thầy nói, giọng thầy trầm ấm vang vọng trong không gian tĩnh lặng, "năm học này chúng ta đã cùng nhau khám phá bao điều thú vị trong thế giới văn chương. Giờ, thầy muốn nghe các em kể một câu chuyện."
Cả lớp xôn xao, tiếng bàn ghế khẽ dịch chuyển. Kể chuyện ư? Điều này không có trong giáo án, cũng chẳng có trong sách vở. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt. Thầy không chỉ muốn nghe một bài văn mẫu mực, một câu chuyện có sẵn. Thầy muốn chúng tôi chia sẻ những gì thực sự nằm trong trái tim, những kỷ niệm đã góp phần tạo nên con người chúng tôi.
Tôi nhớ về buổi cắm trại cuối năm của lớp. Trời mưa tầm tã suốt đêm, lều trại dột ướt sũng. Cả lũ co ro trong chiếc lều rách, vừa lạnh vừa đói. Bỗng, cô giáo chủ nhiệm xuất hiện với một chiếc áo mưa to sụ và một túi bánh mì nóng hổi. Cô cười hiền từ, xé bánh mì cho từng đứa một. Bàn tay cô ấm áp lạ thường, xua tan đi cái lạnh giá trong lòng chúng tôi.
Hay là câu chuyện về thằng bạn thân cùng bàn, thằng Minh. Nó học không giỏi, lại hay nghịch ngợm, nhưng luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Một lần, tôi bị ốm phải nghỉ học mấy ngày. Minh đã chép bài đầy đủ cho tôi, giảng lại những chỗ tôi không hiểu. Nó còn mang cả cháo đến nhà cho tôi ăn. Tình bạn của chúng tôi cứ thế lớn lên, giản dị mà bền chặt.
Và cả câu chuyện về lần tôi trốn học đi chơi điện tử. Tan học, tôi rủ mấy đứa bạn trốn vào quán game gần trường. Mải mê chơi, tôi quên cả giờ giấc. Đến khi về đến nhà, bố mẹ đã chờ sẵn với vẻ mặt giận dữ. Tôi biết mình đã sai, nhưng không dám nhận lỗi. Thầy giáo dạy văn của tôi đã đến nhà, nói chuyện với bố mẹ tôi. Thầy không hề trách mắng tôi, mà nhẹ nhàng phân tích những sai lầm của tôi. Thầy còn động viên tôi cố gắng hơn trong học tập. Nhờ có thầy, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình và quyết tâm sửa đổi.
Những câu chuyện cứ thế ùa về trong tâm trí tôi. Mỗi câu chuyện là một mảnh ghép, tạo nên bức tranh ký ức về những năm tháng học trò tươi đẹp. Tôi đứng lên, hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể câu chuyện của mình. Giọng tôi run run, nhưng càng kể tôi càng cảm thấy tự tin hơn. Tôi kể về những kỷ niệm vui buồn, những bài học quý giá mà tôi đã học được từ thầy cô và bạn bè.
Khi tôi kết thúc câu chuyện, cả lớp im lặng lắng nghe. Thầy giáo mỉm cười, gật đầu hài lòng. "Cảm ơn em," thầy nói. "Câu chuyện của em rất hay và ý nghĩa. Các em thấy đấy, mỗi chúng ta đều có những câu chuyện riêng. Hãy trân trọng những kỷ niệm đó, bởi vì chúng là một phần không thể thiếu của cuộc đời chúng ta."
Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ tan học. Chúng tôi thu dọn sách vở, tạm biệt thầy giáo. Bước ra khỏi lớp học, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và ấm áp. Tiết văn cuối cùng của năm học đã cho tôi một bài học quý giá: hãy biết trân trọng những khoảnh khắc hiện tại, hãy sống hết mình với những đam mê và ước mơ của mình. Bởi vì cuộc đời là một cuốn sách, và mỗi chúng ta là tác giả của câu chuyện riêng mình.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời