Trong truyện ngắn Chiếc Lược Ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng, ngoài hai nhân vật chính là ông Sáu và bé Thu, còn có một nhân vật tuy xuất hiện không nhiều nhưng đóng vai trò quan trọng làm nổi bật tính cách của hai nhân vật trên, đó là bà ngoại của bé Thu. Đó là một người phụ nữ giàu tình yêu thương con cháu, yêu Tổ quốc, quê hương, có tấm lòng vị tha cao cả, đức hi sinh lớn lao và nhất là dành cho đứa cháu gái bé bỏng của mình một tình thương bao la, sâu nặng.
Bà ngoại của bé Thu là một người phụ nữ rất yêu thương con trai mình. Vì vậy mà khi chồng của bà – người đàn ông duy nhất trong gia đình đi kháng chiến, bỏ lại bà một mình với đứa con nhỏ dại, bà đã vượt qua mọi khó khăn vất vả, trở thành trụ cột của gia đình, vừa làm mẹ vừa làm cha, hết lòng nuôi nấng, chăm sóc chu đáo cho đứa con trai bé bỏng. Và giờ đây, khi đứa cháu gái ra đời, tình yêu của bà lại dành trọn cho đứa cháu gái bé bỏng ấy.
Khi ông Sáu lên đường ra chiến khu cũng là lúc bà ngoại mang thai và sinh ra bé Thu. Suốt 8 năm trời, bà ngoại một tay nuôi dạy bé Thu, một mình gánh vác tất cả công việc lớn nhỏ trong gia đình mà không hề than thở một lời. Điều đó cho thấy bà ngoại là một người phụ nữ đảm đang, tháo vát, có trách nhiệm với gia đình.
Đặc biệt, bà ngoại của bé Thu là một người phụ nữ giàu tình yêu thương con cháu. Tình yêu thương ấy được thể hiện rõ nét qua từng cử chỉ, hành động của bà. Khi đứa con trai bé bỏng của mình phải xa nhà đi kháng chiến, bà luôn lo lắng, sốt ruột, mong ngóng ngày con trở về thăm nhà. Mỗi lần như vậy, bà lại khóc vì nhớ con. Khi ông Sáu về thăm nhà sau 8 năm ròng rã xa cách, bà ngoại đã vô cùng xúc động, nghẹn ngào. Bà ôm chầm lấy đứa con trai bé bỏng của mình mà khóc nức nở. Những giọt nước mắt ấy là minh chứng cho tình yêu thương mãnh liệt của bà dành cho con trai mình.
Không chỉ yêu thương con trai, bà ngoại của bé Thu còn rất yêu thương cháu gái. Khi bé Thu còn nhỏ, bà ngoại luôn chăm sóc, bế bồng, dỗ dành, cưng chiều bé Thu. Khi bé Thu lớn lên, bà ngoại luôn bên cạnh dõi theo từng bước chân của bé Thu. Khi bé Thu không chịu gọi tiếng ba, bà ngoại đã rất buồn bã, thất vọng. Nhưng khi bé Thu nhận ra cha, bà ngoại đã vô cùng hạnh phúc, sung sướng.
Ngoài ra, bà ngoại của bé Thu còn là một người phụ nữ giàu nghị lực, kiên cường. Trong suốt 8 năm trời, bà ngoại một mình nuôi nấng, chăm sóc bé Thu, vừa làm mẹ vừa làm cha. Dù phải gánh vác tất cả công việc lớn nhỏ trong gia đình nhưng bà ngoại chưa bao giờ than thở hay kêu ca nửa lời. Điều đó cho thấy bà ngoại là một người phụ nữ có sức chịu đựng phi thường, có tinh thần lạc quan, yêu đời.
Có thể nói, bà ngoại của bé Thu là một người phụ nữ tiêu biểu cho vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Đó là một người phụ nữ giàu tình yêu thương, giàu nghị lực, kiên cường, bất khuất.
Nhân vật bà ngoại của bé Thu là một nhân vật phụ, xuất hiện không nhiều trong truyện nhưng lại có vai trò quan trọng trong việc tạo nên sự thành công của tác phẩm. Nhờ có bà ngoại mà tình huống gặp gỡ đầy éo le giữa hai cha con ông Sáu mới được xảy ra, nhờ có bà ngoại mà bé Thu mới dần nhận ra cha mình. Đồng thời, nhân vật bà ngoại cũng góp phần thể hiện chủ đề của tác phẩm: ca ngợi tình phụ tử thiêng liêng, bất diệt trong hoàn cảnh chiến tranh khắc nghiệt.
Dù chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng nhân vật bà ngoại của bé Thu đã để lại trong lòng độc giả những ấn tượng sâu sắc. Đó là một người phụ nữ giàu tình yêu thương, giàu nghị lực, là biểu tượng của tình mẫu tử cao đẹp, của người phụ nữ Việt Nam truyền thống.