25/05/2025
25/05/2025
25/05/2025
Diệp Nguyễn Bài thơ “Con đường làng” của Nguyễn Thị Việt Hà là một bản hòa ca dịu dàng, chan chứa yêu thương dành cho quê hương và đặc biệt là dành cho người bà kính yêu. Trong không gian mộc mạc của làng quê, hình ảnh người bà hiện lên như một phần không thể thiếu của ký ức tuổi thơ, là nơi neo giữ những tình cảm trong trẻo và sâu sắc nhất của nhân vật trữ tình.
Ngay từ những dòng đầu tiên, nhân vật trữ tình đã dẫn dắt người đọc trở về với hình ảnh thân thương: “Cái ngõ xoan nhà bà / Lối rắt quanh co, đường vàng rơm rạ”. Đó không chỉ là con đường làng quen thuộc mà còn là nơi lưu giữ bao kỷ niệm tuổi thơ gắn bó với bà. Hình ảnh người bà hiện ra qua từng câu chữ: “Người đi làm đồng buổi sáng vác cây bừa vội vã / Để chiều về thong thả cánh đồng xoan”, vừa giản dị, vừa gần gũi. Bà không chỉ hiện diện qua công việc đồng áng vất vả, mà còn hiện diện trong từng buổi chiều, từng hàng cây, từng lối đi nhỏ thân thuộc. Những chi tiết ấy gợi nên hình ảnh một người bà tần tảo, lam lũ nhưng đầy yêu thương.
Tình cảm của nhân vật trữ tình đối với bà không dừng lại ở sự ngưỡng mộ mà còn là nỗi nhớ nhung, tiếc nuối khôn nguôi. Khi viết “Cháu chưa đi hết con đường làng... bà ơi... cháu chưa đi hết”, tác giả không chỉ thể hiện sự dang dở của bước chân mà còn là sự dở dang của tình cảm, khi bà đã đi xa mà cháu vẫn chưa kịp đi trọn con đường tuổi thơ cùng bà. Những dòng thơ ấy khiến người đọc xúc động, vì đó không chỉ là nỗi nhớ người bà cụ thể, mà còn là sự tiếc nuối tuổi thơ, là ký ức không thể quay lại. Nhân vật trữ tình khắc họa bà không chỉ là một con người bình thường trong cuộc sống hằng ngày mà còn là biểu tượng của cội nguồn, của những giá trị tinh thần sâu sắc.
Nỗi nhớ ấy tiếp tục được đẩy lên cao trào qua hình ảnh những kỷ vật bình dị mà gợi nhớ: “Đôi bông tai ai rơi khúc dã già”, “Cháu chọn nhặt nỗi nhớ thương làm bánh khúc từ bà”. Đó là những vật dụng nhỏ bé nhưng lại chất chứa biết bao tình cảm. “Bánh khúc từ bà” không đơn thuần là món ăn, mà là cả một trời thương nhớ, là hơi ấm của bàn tay bà, là vị ngọt của tình thân. Từng chi tiết nhỏ trong bài thơ đều thể hiện sự trân trọng của nhân vật trữ tình đối với bà – người đã gắn bó và nuôi dưỡng cả tuổi thơ, cả tâm hồn của cháu.
Qua bài thơ, tình cảm của nhân vật trữ tình với người bà hiện lên đầy yêu thương, biết ơn và tha thiết. Đó là thứ tình cảm giản dị mà bền chặt, luôn sống mãi trong ký ức, trong từng bước chân trên con đường làng tuổi thơ
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời