02/06/2025
02/06/2025
03/06/2025
Trong nhịp sống hiện đại đầy hối hả, xã hội Việt Nam từng tự hào với truyền thống “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”, thì càng ngày, những giá trị ấy dường như lùi xa trước sự phát triển của chủ nghĩa cá nhân, ích kỷ và lạnh lùng. Thói vô ơn-sự phủ nhận công lao, không biết trân trọng, thậm chí phụ bạc với những gì người khác đã dành cho mình-đang trở thành một vấn nạn nhức nhối, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả cá nhân lẫn cộng đồng.
Trước hết, cần nhận diện và hiểu thấu đáo khái niệm “vô ơn”. Vô ơn không chỉ là việc quên đi ân tình, công sức của người từng giúp đỡ mình, mà còn là thái độ xem mọi điều tốt đẹp đến với mình là hiển nhiên, đến mức sẵn sàng lợi dụng, quay lưng, phủi sạch quá khứ, thậm chí trở nên phản bội. Dạng vô ơn này bàng bạc từ hành vi đơn giản như quên lời cảm ơn, phớt lờ sự giúp đỡ của bạn bè, gia đình, cho đến những hành động nghiêm trọng hơn như con cái “quên” công sinh thành của cha mẹ, học trò “quên” công dạy dỗ của thầy cô, hoặc công dân coi nhẹ xương máu của các thế hệ đi trước.
Nguyên nhân của thói vô ơn cũng phức tạp và đa chiều. Đó có thể do sự nuông chiều, sống quá an nhàn được gia đình, xã hội tạo điều kiện, khiến một số người hình thành tâm lý hưởng thụ, chỉ muốn nhận mà không muốn đáp lại, hoặc do tác động của môi trường hiện đại đề cao cá nhân quá mức, khiến người ta thu mình vào “cái tôi” ích kỷ. Công nghệ và mạng xã hội cũng góp phần khi mối liên kết truyền thống dần lỏng lẻo, con người lạm dụng thế giới ảo và dần quên cách thể hiện lòng biết ơn trong thế giới thực. Đáng báo động là thói vô ơn không chỉ xảy ra ở người trưởng thành mà còn len lỏi vào giới trẻ-những người đáng lẽ phải giữ gìn và phát huy các giá trị đạo đức truyền thống.
Hậu quả của vô ơn thực sự nặng nề. Về cá nhân, người vô ơn dễ rơi vào cô đơn, bị xa lánh, mất đi cơ hội nhận được sự giúp đỡ, nâng đỡ cần thiết, chân thành từ người khác. Về xã hội, vô ơn làm xói mòn các giá trị nhân văn, chia rẽ cộng đồng, gây mất đoàn kết và tạo nên một môi trường sống lạnh lẽo, vô cảm. Nhiều vụ việc đau lòng xảy ra-cha mẹ già bị con cái bỏ rơi, bạn bè quay lưng khi gặp khó khăn, hoặc cộng đồng dửng dưng trước nỗi đau của người khác-là những minh chứng sống động cho hậu quả đáng sợ của căn bệnh này.
Giải pháp để chữa lành thói vô ơn cần đến sự chung tay của mỗi cá nhân, gia đình, nhà trường và toàn xã hội. Gia đình là chiếc nôi rèn luyện lòng biết ơn: cha mẹ hãy là tấm gương, dạy con yêu thương, trân trọng từng sự giúp đỡ nhỏ nhất. Nhà trường không chỉ chú trọng giáo dục tri thức mà cần tăng cường giáo dục đạo đức, tổ chức những hoạt động tri ân, khơi dậy lòng biết ơn qua thực tiễn. Trên môi trường công nghệ, mạng xã hội với tính lan truyền mạnh mẽ, những câu chuyện đẹp về lòng biết ơn, về những người biết tri ân, báo đáp cần được lan tỏa, tôn vinh. Chính bản thân mỗi người cũng phải tự ý thức về giá trị của sự tri ân, học cách nói lời cảm ơn chân thành và đền đáp công ơn bằng hành động thiết thực-từ chia sẻ một lời động viên, giúp đỡ người già yếu đến tham gia các hoạt động cộng đồng.
Nhìn lại, thói vô ơn là căn bệnh tinh thần nguy hiểm, nhưng không phải không có thuốc chữa. Nếu mỗi người biết sống tri ân và nỗ lực lan tỏa lòng biết ơn, chúng ta sẽ xây dựng được một xã hội văn hóa, nghĩa tình, hạnh phúc và phát triển bền vững. Hãy để những điều tốt đẹp được tiếp nối bằng tất cả trái tim biết ơn và trách nhiệm, để cuộc sống này trở nên thật sự đáng sống.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời