ii:
Đôi Bàn Chân Mẹ - Nguyễn Văn Song
Xác định nhân vật trữ tình: Nhân vật trữ tình trong bài thơ "Đôi Bàn Chân Mẹ" chính là tác giả Nguyễn Văn Song. Bài thơ được viết bằng giọng điệu tâm tình, thể hiện những suy ngẫm sâu sắc của tác giả về cuộc đời và tình mẫu tử.
Chỉ ra hai biện pháp tu từ ở khổ thơ thứ nhất và thứ hai:
* Khổ thơ thứ nhất sử dụng biện pháp nhân hóa: "Dáng thô", "Ngón toẽ, chai phồng". Tác giả đã sử dụng những tính từ miêu tả con người như "thô", "toẽ", "chai phồng" để miêu tả đôi bàn chân của mẹ, khiến nó trở nên gần gũi, thân thương hơn. Biện pháp này giúp người đọc dễ dàng hình dung được vẻ đẹp giản dị, mộc mạc của đôi bàn chân mẹ.
* Khổ thơ thứ hai sử dụng biện pháp ẩn dụ: "Nắng mưa một đời đi sớm về trưa". Hình ảnh "nắng mưa" ẩn dụ cho những vất vả, gian nan mà mẹ phải trải qua trong suốt cuộc đời. Việc sử dụng ẩn dụ giúp tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ, tạo nên một bức tranh đầy ám ảnh về cuộc sống lam lũ, nhọc nhằn của mẹ.
Nhận xét về nghệ thuật đặc sắc của bài thơ:
Bài thơ "Đôi Bàn Chân Mẹ" được viết theo thể thơ tự do, mang đậm chất trữ tình, giàu cảm xúc. Thể thơ này phù hợp với việc thể hiện những suy ngẫm, chiêm nghiệm về cuộc đời và tình mẫu tử. Vần, nhịp của bài thơ linh hoạt, tạo nên sự uyển chuyển, nhẹ nhàng, phù hợp với nội dung bài thơ. Ngôn ngữ thơ giản dị, mộc mạc nhưng lại rất giàu hình ảnh, biểu cảm. Các hình ảnh được sử dụng trong bài thơ đều rất quen thuộc, gần gũi với cuộc sống thường nhật, nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc, gợi lên những suy ngẫm về cuộc đời và tình mẫu tử.
Sự vận động cảm xúc của chủ thể trữ tình:
Bài thơ "Đôi Bàn Chân Mẹ" thể hiện sự vận động cảm xúc của chủ thể trữ tình từ sự ngưỡng mộ, biết ơn đến nỗi nhớ nhung da diết dành cho mẹ. Từ những câu thơ đầu tiên, tác giả thể hiện sự ngưỡng mộ đối với đôi bàn chân mẹ, bởi nó đã chịu đựng bao vất vả, gian nan để nuôi dưỡng con khôn lớn. Đến những câu thơ tiếp theo, tác giả bộc lộ nỗi nhớ nhung da diết về mẹ, về những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với đôi bàn chân mẹ. Cuối cùng, tác giả khẳng định tình yêu thương vô bờ bến dành cho mẹ, dù mẹ đã không còn bên cạnh.
Đồng tình hay không đồng tình với quan niệm "đạo làm con là hãy báo hiếu cha mẹ khi còn có thể"?
Tôi hoàn toàn đồng tình với quan niệm "đạo làm con là hãy báo hiếu cha mẹ khi còn có thể". Bởi lẽ, tình yêu thương, sự kính trọng và lòng biết ơn đối với cha mẹ là điều cần thiết và thiêng liêng. Cha mẹ là người đã sinh thành, dưỡng dục chúng ta, họ đã hy sinh cả cuộc đời để vun trồng cho chúng ta trưởng thành. Vì vậy, mỗi người con cần phải biết trân trọng, yêu thương và báo đáp công ơn ấy. Báo hiếu cha mẹ không chỉ là trách nhiệm mà còn là bổn phận của mỗi người con. Chúng ta cần phải chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ khi họ già yếu, ốm đau, bệnh tật. Đồng thời, chúng ta cũng cần phải luôn giữ gìn phẩm hạnh, đạo đức tốt đẹp để cha mẹ yên lòng.