Trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước, hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho nhiều nhà văn, nhà thơ. Lê Minh Khuê cũng không ngoại lệ, bà đã khắc họa thành công hình ảnh những cô gái ấy qua nhân vật Phương Định trong truyện ngắn "Những ngôi sao xa xôi". Đoạn trích trên đã thể hiện rõ nét vẻ đẹp tâm hồn của Phương Định, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, gan dạ và dũng cảm.
Trước hết, Phương Định là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, mang trong mình nét hồn nhiên, yêu đời của tuổi mới lớn. Cô tự giới thiệu về bản thân bằng giọng điệu tự tin, vui tươi: "Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo: "Cô có cái nhìn sao mà xa xăm!"." Vẻ đẹp của Phương Định khiến bao chàng trai ngưỡng mộ, nhưng cô vẫn chưa dành riêng tình cảm cho ai. Tuy nhiên, cô cũng biết mình có ưu thế về ngoại hình nên "tự hào vì mình được nhiều người chú ý" và luôn giữ được nét duyên dáng, kín đáo của con gái Hà Thành.
Tuy nhiên, ẩn sâu bên trong vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng ấy là một tâm hồn gan dạ, dũng cảm phi thường. Công việc của Phương Định là phá bom mìn trên cao điểm Trường Sơn, nơi nguy hiểm nhất. Mỗi lần đối mặt với quả bom, cô đều cảm thấy căng thẳng, hồi hộp: "Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người cứa vào da thịt tôi. Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành." Nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tập trung vào nhiệm vụ của mình: "Tôi dè dặt, cẩn thận, bê gói thuốc nổ đến chỗ quả bom. Rồi khom người, tôi đào đất dưới quả bom. Đất rắn. Những hòn sỏi theo tay tôi bay ra hai bên. Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm chậm quá. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành." Sự gan dạ của Phương Định còn được thể hiện qua thái độ của cô đối với cái chết: "Tôi sẽ không đi khom. Các anh ấy không thích cái kiểu đi khom khi có thể cứ đàng hoàng mà bước tới." Đối với cô, cái chết chỉ là một khái niệm mờ nhạt, không đáng sợ bằng việc không hoàn thành nhiệm vụ.
Bên cạnh đó, Phương Định còn là một người có tình đồng đội nồng ấm. Cô rất quan tâm và lo lắng cho đồng đội của mình, đặc biệt là Nho và Thao. Khi Nho bị thương, Phương Định đã chăm sóc cô rất chu đáo: "Tôi rửa cho Nho bằng nước đun sôi trên bếp than. Bông băng trắng. Vết thương không sâu lắm, vào giữa đùi, nhưng vì bom nổ gần, Nho bị choáng." Hành động của cô thể hiện sự yêu thương, gắn bó giữa những người đồng đội, cùng chung lí tưởng chiến đấu.
Qua nhân vật Phương Định, ta càng thêm trân trọng và yêu mến những cô gái thanh niên xung phong trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Họ là những người con gái trẻ trung, xinh đẹp, nhưng lại mang trong mình một trái tim sắt đá, một ý chí kiên cường, bất khuất. Họ đã góp phần quan trọng vào thắng lợi của dân tộc, tạo nên một bức tượng đài bất tử về vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam.