Tiếng Việt, ngôn ngữ quốc gia của dân tộc Việt Nam, mang trong mình vẻ đẹp độc đáo và đa dạng. Vẻ đẹp ấy được thể hiện qua nhiều khía cạnh như âm điệu, từ vựng, cấu trúc ngữ pháp,...
Về mặt âm điệu, Tiếng Việt có sự hài hòa, uyển chuyển, nhịp nhàng. Âm thanh của Tiếng Việt không chỉ đơn thuần là những âm tiết mà còn là những giai điệu du dương, trầm bổng, tạo nên cảm giác dễ chịu cho người nghe. Ví dụ, khi đọc bài thơ "Cánh đồng" của Nguyễn Duy, ta sẽ cảm nhận được sự nhẹ nhàng, êm ái của từng câu chữ, gợi lên hình ảnh cánh đồng lúa mênh mông, bát ngát.
Từ vựng của Tiếng Việt phong phú, giàu sức biểu đạt. Từ vựng Tiếng Việt có khả năng diễn tả mọi sắc thái, cung bậc của cuộc sống, từ những điều bình dị nhất đến những điều cao cả nhất. Chẳng hạn, để miêu tả màu xanh của lá cây, chúng ta có thể sử dụng các từ ngữ như "xanh biếc", "xanh ngắt", "xanh non"... Mỗi từ ngữ lại mang một ý nghĩa riêng biệt, góp phần làm cho bức tranh thiên nhiên thêm sinh động, hấp dẫn.
Ngoài ra, cấu trúc ngữ pháp của Tiếng Việt cũng rất linh hoạt, giúp người nói, người viết diễn đạt ý tưởng một cách rõ ràng, mạch lạc. Cấu trúc ngữ pháp Tiếng Việt có tính đối xứng, cân bằng, tạo nên sự hài hòa về mặt thẩm mỹ. Ví dụ, trong câu "Trời xanh/ mây trắng", hai vế câu được nối với nhau bởi dấu phẩy, tạo nên sự cân bằng về mặt ngữ pháp, đồng thời tăng thêm tính nhạc điệu cho câu văn.
Vẻ đẹp của Tiếng Việt không chỉ nằm ở bề ngoài mà còn ẩn chứa trong tâm hồn con người Việt Nam. Tiếng Việt là tiếng nói của tình yêu thương, lòng tự hào dân tộc, là tiếng nói của khát vọng vươn lên, xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh.
Tóm lại, vẻ đẹp của Tiếng Việt là kết quả của quá trình lịch sử lâu dài, sự sáng tạo và gìn giữ của cha ông ta. Chúng ta cần trân trọng và gìn giữ vẻ đẹp của Tiếng Việt, đồng thời tiếp tục phát huy giá trị của nó trong đời sống xã hội hiện đại.
<>