09/06/2025
09/06/2025
09/06/2025
Tham khảo ạ ( bài khá ngắn )
“Có thể con người không sợ cái chết – họ chỉ sợ sống mà không ai nhớ đến.”.Câu nói ấy như chạm đúng vào nỗi cô đơn sâu nhất của thời đại này.
Trong thế giới nơi mọi người luôn trực tuyến nhưng lại hiếm khi thực sự kết nối, có một nỗi sợ đang len lỏi: sợ bị lãng quên. Chúng ta đăng bài, chia sẻ story, livestream những khoảnh khắc nhỏ nhặt – không chỉ để lưu giữ kỷ niệm, mà còn để được người khác biết rằng mình đang tồn tại.
Con người sống không chỉ để ăn, ngủ, làm việc. Con người sống để cảm thấy mình có ý nghĩa với ai đó. Nhưng giữa biển người và vô vàn lượt tương tác hời hợt, ta bỗng thấy mình như một cái nick ẩn danh – có hay không, chẳng ai quan tâm. Và đó mới là điều đáng sợ nhất: sự vô hình giữa đám đông.
Khát khao hiện diện không phải là ích kỷ. Nó là nhu cầu được công nhận, được yêu thương, được nhớ đến khi ta không còn ở đó. Vấn đề là, trong nỗ lực hiện diện ấy, đôi khi ta lại quên mất việc thực sự sống – sống sâu, sống thật, sống vì những điều khiến mình đáng nhớ.
Đừng để cuộc sống là chuỗi ngày chạy theo sự chú ý của người khác. Hãy sống sao để khi ta im lặng, vẫn có người nhớ đến vì những điều tốt đẹp ta để lại – không phải vì bức ảnh đẹp hay một bài viết viral, mà là vì ta từng là ai đó ý nghĩa.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời