09/06/2025

09/06/2025
09/06/2025
Tham khảo ạ ( bài khá ngắn )
“Không phải xã hội khiến con người tha hóa, mà chính con người chọn thỏa hiệp để tồn tại.” Câu nói này không chỉ là một nhận định, mà còn là một lời cảnh tỉnh đầy nhức nhối.
Chúng ta thường đổ lỗi cho xã hội, cho môi trường sống, cho hoàn cảnh. Nhưng xã hội là gì nếu không phải là tập hợp của những cá nhân? Mỗi người một chút nhún nhường, một chút thỏa hiệp, rồi dần dà cả một cộng đồng trở thành nơi mà những giá trị đúng sai bị làm mờ. Người ta im lặng trước cái sai, bởi “không liên quan đến mình”. Người ta làm ngơ trước bất công, bởi “ai cũng làm vậy cả mà”.
Và thế là, từ chỗ chỉ một vài hành vi sai lệch, cái sai lan rộng thành điều bình thường. Tập thể suy đồi không phải vì một ai đó quá xấu, mà vì quá nhiều người tốt đã im lặng, hoặc tệ hơn, lựa chọn đồng lõa để an toàn cho bản thân.
Trách nhiệm cá nhân không phải là điều gì quá lớn lao. Nó có thể là việc dũng cảm nói không với tiêu cực, giữ vững đạo đức trong hành động thường ngày, hay đơn giản là không góp phần làm sai thêm sai. Nếu ai cũng ý thức rằng, chỉ cần mình giữ được mình, thì ít nhất xã hội cũng không trượt dài vì sự buông xuôi.
Sự tha hóa không tự nhiên mà đến. Nó là kết quả của từng lần thỏa hiệp nhỏ nhặt. Và vì thế, sự thay đổi cũng có thể bắt đầu từ chính từng cá nhân – từ tôi, từ bạn, từ mỗi người trong chúng ta.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
5 giờ trước
5 giờ trước
Top thành viên trả lời