ii:
câu 1. Trần Đăng Khoa được biết đến là một trong những tài năng thơ ca nổi bật trong thế hệ của mình. Thơ của ông mang đậm chất trẻ thơ, hồn nhiên, vui tươi và giàu cảm xúc. Bài thơ "Mưa Xuân" cũng là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách đó của ông. Đọc bài thơ, ta cảm nhận được bức tranh thiên nhiên mùa xuân thật đẹp đẽ và tràn đầy sức sống.
Bài thơ bắt đầu bằng những hình ảnh giản dị, mộc mạc của làng quê Việt Nam. Mưa xuân nhẹ nhàng, êm ái như bàn tay vuốt ve, làm dịu đi cái nắng oi ả của ngày hè. Những hạt mưa rơi xuống, đọng lại trên lá cây, tạo nên những giọt sương long lanh, lung linh dưới ánh nắng ban mai. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh để miêu tả khung cảnh ấy, khiến người đọc như đang trực tiếp chứng kiến cảnh tượng ấy.
Tiếp theo, tác giả đã khéo léo chuyển đổi từ trạng thái tĩnh sang trạng thái động. Khi màn đêm buông xuống, mưa xuân càng trở nên nhẹ nhàng hơn, tạo nên âm thanh du dương, êm ái. Tiếng mưa rơi trên vòm cây, hòa quyện cùng tiếng chim hót líu lo, tạo nên bản nhạc du dương, say đắm lòng người.
Sáng hôm sau, khi mở cửa nhìn ra ngoài, ta thấy tiếng mưa vang nhẹ khắp miền. Dù trời vẫn còn mưa nhưng đất trước nhà vẫn khô. Điều này cho thấy sức sống mãnh liệt của mùa xuân, dù mưa có rơi bao nhiêu thì đất đai vẫn luôn sẵn sàng đón nhận sự sinh sôi nảy nở của vạn vật. Cánh đồng lúa xanh mơn mởn trải dài tít tắp, báo hiệu một mùa màng bội thu sắp tới.
Bức tranh thiên nhiên trong bài thơ "Mưa Xuân" không chỉ đơn thuần là miêu tả vẻ đẹp tự nhiên mà còn ẩn chứa những suy tư, chiêm nghiệm về cuộc sống. Đó là sự chuyển giao giữa hai mùa, là sự hồi sinh của vạn vật sau một mùa đông lạnh giá. Đồng thời, nó cũng thể hiện tình yêu quê hương, đất nước tha thiết của tác giả.
Tóm lại, bài thơ "Mưa Xuân" của Trần Đăng Khoa đã khắc họa thành công bức tranh thiên nhiên mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự luân chuyển của thời gian, sự hồi sinh của vạn vật và tình yêu quê hương, đất nước.