10/06/2025
10/06/2025
ĐỀ 9:
Câu 1: (8 điểm) "Nghèo nàn về vật chất dễ chữa, nghèo nàn về tâm hồn rất khó chữa." Suy nghĩ của anh/chị về ý kiến trên.
Trong cuộc sống, chúng ta thường đối diện với hai dạng nghèo nàn: vật chất và tinh thần. Misen Êkenđơ Moongtenhơ đã nhận định một cách sâu sắc rằng, nghèo nàn về vật chất có thể khắc phục được, nhưng sự nghèo nàn về tâm hồn lại là một vấn đề nan giải. Câu nói này không chỉ phản ánh một thực tế xã hội mà còn gợi mở cho chúng ta về giá trị của đời sống tinh thần.
Nghèo nàn vật chất là tình trạng thiếu thốn về của cải, tiền bạc, những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống. Nó biểu hiện qua những khó khăn về kinh tế, điều kiện sống thấp kém, không đủ ăn mặc, ở. Trong xã hội, chúng ta thấy rõ những mảnh đời bất hạnh, những vùng quê nghèo khó, nơi người dân phải vật lộn từng ngày để kiếm sống. Tuy nhiên, với sự phát triển của xã hội, sự hỗ trợ từ cộng đồng, và nỗ lực của bản thân, nghèo nàn vật chất có thể được cải thiện. Chúng ta có thể thấy nhiều tấm gương vượt khó, từ bàn tay trắng làm nên sự nghiệp, hay những chương trình xóa đói giảm nghèo của nhà nước đã mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho nhiều người.
Ngược lại, nghèo nàn về tâm hồn là sự thiếu thốn về tình cảm, đạo đức, tri thức, và những giá trị tinh thần cao đẹp. Nó biểu hiện qua sự ích kỷ, vô cảm, hận thù, sự thiếu hiểu biết và những suy nghĩ lệch lạc. Một người nghèo nàn về tâm hồn có thể có đầy đủ vật chất, nhưng cuộc sống của họ vẫn trống rỗng và bất hạnh. Họ không biết yêu thương, không có khả năng đồng cảm, và không tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống. Sự nghèo nàn này rất khó chữa trị vì nó ăn sâu vào tư tưởng, lối sống, và cách nhìn nhận thế giới của một người. Để chữa lành, cần có một quá trình tự nhận thức, thay đổi bản thân, học hỏi và trau dồi những giá trị tốt đẹp.
Tại sao nghèo nàn về tâm hồn lại khó chữa hơn nghèo nàn về vật chất? Bởi vì vật chất là thứ bên ngoài, có thể đo đếm và thay đổi được. Còn tâm hồn là thứ thuộc về nội tâm, vô hình và phức tạp. Để thay đổi một con người từ bên trong, cần có thời gian, sự kiên trì, và một ý chí mạnh mẽ. Hơn nữa, sự nghèo nàn về tâm hồn thường dẫn đến những hành vi tiêu cực, gây hại cho bản thân và xã hội. Nó có thể là nguồn gốc của tội ác, sự bất công, và những xung đột trong cuộc sống.
Trong xã hội hiện đại, khi mà vật chất được đề cao, con người dễ dàng rơi vào trạng thái nghèo nàn về tâm hồn. Chúng ta mải mê chạy theo những giá trị ảo, quên đi những điều thực sự quan trọng như tình yêu thương, sự chia sẻ, và lòng nhân ái. Vì vậy, việc nuôi dưỡng tâm hồn trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Chúng ta cần học cách lắng nghe, thấu hiểu, và yêu thương. Chúng ta cần trau dồi tri thức, mở rộng tầm nhìn, và sống một cuộc đời có ý nghĩa.
Tóm lại, ý kiến của Misen Êkenđơ Moongtenhơ là một lời cảnh tỉnh sâu sắc cho chúng ta về tầm quan trọng của đời sống tinh thần. Đừng chỉ chú trọng đến việc kiếm tiền, mà hãy dành thời gian để nuôi dưỡng tâm hồn, để trở thành một người giàu có về cả vật chất lẫn tinh thần.
Câu 2: (12 điểm) Cảm nhận về tiếng cười của Vũ Trọng Phụng trong đoạn trích "Hạnh phúc của một tang gia" (trích "Số đỏ").
Vũ Trọng Phụng, nhà văn hiện thực phê phán xuất sắc của văn học Việt Nam, nổi tiếng với khả năng tạo ra những tiếng cười trào phúng sâu cay. Trong đoạn trích "Hạnh phúc của một tang gia" từ tiểu thuyết "Số đỏ", tiếng cười của ông không chỉ đơn thuần là sự hài hước mà còn là một công cụ tố cáo mạnh mẽ sự giả tạo, lố lăng của xã hội thượng lưu đương thời.
Đoạn trích xoay quanh đám tang của cụ cố Tổ, một sự kiện đáng buồn nhưng lại trở thành cơ hội để các thành viên trong gia đình thể hiện sự giàu có, địa vị và đạo đức giả. Tiếng cười trào phúng của Vũ Trọng Phụng được thể hiện qua nhiều chi tiết.
Trước hết, đó là sự mỉa mai trong cách miêu tả tâm trạng của các nhân vật. Cái chết của cụ cố Tổ không gây ra nỗi buồn thực sự, mà chỉ là dịp để mọi người phô trương. Ông Văn Minh thì sung sướng vì được chia gia tài, bà Văn Minh thì lo lắng về việc giữ gìn danh tiếng, còn cậu Tú Tân thì mải mê chụp ảnh để đăng báo. Sự vô cảm, ích kỷ của họ được phơi bày một cách trần trụi, khiến người đọc không khỏi bật cười nhưng cũng cảm thấy xót xa cho sự tha hóa đạo đức.
Tiếp theo, tiếng cười còn đến từ những tình huống комичны, абсурдные. Đám tang được tổ chức linh đình, ồn ào, với những nghi lễ rườm rà, tốn kém. Người ta thuê cả đội kèn Tây, mời cả những người nổi tiếng đến dự để tăng thêm phần "long trọng". Sự tương phản giữa hình thức bên ngoài và bản chất bên trong tạo ra một hiệu ứng комичны mạnh mẽ, làm nổi bật sự giả dối của xã hội.
Không chỉ dừng lại ở đó, Vũ Trọng Phụng còn sử dụng ngôn ngữ trào phúng để phê phán. Ông sử dụng những từ ngữ mỉa mai, châm biếm để miêu tả các nhân vật và sự kiện. Chẳng hạn, việc gọi đám tang là "hạnh phúc" đã là một sự trào phúng sâu sắc. Nó cho thấy sự đảo lộn giá trị trong xã hội, khi mà cái chết lại trở thành niềm vui, sự đau buồn lại bị che đậy bởi sự giả tạo.
Nhưng tiếng cười của Vũ Trọng Phụng không chỉ mang tính chất phê phán mà còn mang tính chất cảnh tỉnh. Ông muốn thức tỉnh lương triของ людей, để họ nhận ra bộ mặt thật của xã hội và đấu tranh cho một xã hội tốt đẹp hơn. Tiếng cười của ông là vũ khí sắc bén để chống lại cái xấu, cái ác, và bảo vệ những giá trị chân chính.
Tóm lại, trong đoạn trích "Hạnh phúc của một tang gia", Vũ Trọng Phụng đã tạo ra một tiếng cười trào phúng độc đáo, vừa hài hước vừa sâu cay. Tiếng cười này không chỉ giúp chúng ta nhận ra sự giả tạo, lố lăng của xã hội thượng lưu đương thời mà còn thức tỉnh chúng ta về những giá trị đạo đức cần phải bảo vệ.
ĐỀ 10:
CÂU 1: (6.0 ĐIỂM) "Đi khám phá là giết chết thành kiến, sự cố chấp và những đầu óc hạn hẹp". Suy nghĩ của anh/ chị về ý kiến trên?
Mark Twain đã từng nói: "Đi khám phá là giết chết thành kiến, sự cố chấp và những đầu óc hạn hẹp". Câu nói này khẳng định vai trò quan trọng của việc khám phá và trải nghiệm trong việc mở rộng tầm nhìn và phá vỡ những định kiến cá nhân.
Thành kiến, sự cố chấp và đầu óc hạn hẹp là những rào cản lớn trong quá trình phát triển của mỗi cá nhân và xã hội. Thành kiến là những suy nghĩ, đánh giá tiêu cực, phiến diện về một đối tượng nào đó mà không dựa trên kinh nghiệm thực tế. Sự cố chấp là việc khăng khăng giữ ý kiến của mình, không chịu lắng nghe và tiếp thu ý kiến của người khác. Đầu óc hạn hẹp là sự thiếu hiểu biết, tầm nhìn hạn chế, không có khả năng nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện.
Khi chúng ta đi khám phá, chúng ta có cơ hội tiếp xúc với những nền văn hóa mới, những con người mới, những ý tưởng mới. Chúng ta được trải nghiệm những điều khác biệt so với những gì chúng ta đã biết, từ đó mở rộng tầm nhìn và hiểu biết của mình. Chẳng hạn, khi đi du lịch đến một vùng đất xa xôi, chúng ta sẽ được chứng kiến những phong tục tập quán độc đáo, những cảnh quan thiên nhiên kỳ vĩ, và những câu chuyện lịch sử thú vị. Những trải nghiệm này sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về thế giới xung quanh và phá vỡ những thành kiến mà chúng ta đã có từ trước.
Hơn nữa, việc khám phá còn giúp chúng ta rèn luyện khả năng tư duy phản biện, khả năng thích ứng và khả năng giải quyết vấn đề. Khi đối mặt với những tình huống mới, chúng ta buộc phải suy nghĩ sáng tạo, tìm ra những giải pháp phù hợp, và học cách thích nghi với môi trường xung quanh. Những kỹ năng này rất quan trọng trong cuộc sống hiện đại, khi mà thế giới đang thay đổi nhanh chóng và chúng ta phải đối mặt với nhiều thách thức.
Tuy nhiên, việc khám phá không chỉ đơn thuần là việc đi du lịch hay đọc sách. Nó còn là việc tìm tòi, học hỏi, và trải nghiệm trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Chúng ta có thể khám phá những điều mới mẻ trong công việc, trong học tập, trong các mối quan hệ, và trong chính bản thân mình. Quan trọng là chúng ta phải luôn có tinh thần tò mò, ham học hỏi, và sẵn sàng đón nhận những điều mới.
马克·吐温's quote is a reminder that exploration is essential for personal growth and societal progress. By embracing new experiences and challenging our preconceived notions, we can break down barriers and create a more open-minded and understanding world.
CÂU 2: (12.0 ĐIỂM) "Nội dung tư tưởng của tác phẩm văn học không bao giờ là sự lí giải dửng dưng, lạnh lùng mà gắn liền với cảm xúc mãnh liệt". Anh/ chị hiểu như thế nào về ý kiến trên? Hãy làm sáng tỏ qua bài thơ "Vội vàng" (Xuân Diệu) và "Chí Phèo" (Nam Cao).
Ý kiến "Nội dung tư tưởng của tác phẩm văn học không bao giờ là sự lí giải dửng dưng, lạnh lùng mà gắn liền với cảm xúc mãnh liệt" khẳng định rằng, giá trị tư tưởng của một tác phẩm văn học không chỉ nằm ở những thông điệp lý trí mà còn ở những rung động cảm xúc sâu sắc mà nó mang lại cho người đọc. Tác phẩm văn học thực sự phải chạm đến trái tim của người đọc, khơi gợi những cảm xúc mãnh liệt như yêu, ghét, buồn, vui, để từ đó truyền tải những tư tưởng, triết lý một cách hiệu quả nhất.
Bài thơ "Vội vàng" của Xuân Diệu và truyện ngắn "Chí Phèo" của Nam Cao là những minh chứng rõ ràng cho ý kiến này.
Trong "Vội vàng", Xuân Diệu không chỉ đơn thuần thể hiện quan niệm về thời gian và tuổi trẻ mà còn truyền tải những cảm xúc mãnh liệt về tình yêu cuộc sống, sự khát khao tận hưởng và nỗi sợ hãi thời gian trôi đi. Những câu thơ như "Tôi muốn tắt nắng đi, Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại, Cho hương đừng bay đi" thể hiện sự tiếc nuối, níu kéo những khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc sống. Tình yêu cuộc sống của Xuân Diệu được thể hiện một cách nồng nàn, say đắm, khiến người đọc cảm nhận được sự rung động sâu sắc trong trái tim nhà thơ. Từ đó, người đọc cũng cảm nhận được giá trị của thời gian, của tuổi trẻ và ý thức được sự cần thiết phải sống hết mình, trân trọng từng khoảnh khắc.
Trong "Chí Phèo", Nam Cao không chỉ phản ánh số phận bi thảmของ nông dân Việt Nam trước Cách mạng Tháng Tám mà còn thể hiện sự xót xa, thương cảm sâu sắc đối với những con người bị xã hội đẩy vào bước đường cùng. Hình ảnh Chí Phèo từ một thanh niên lương thiện trở thành một kẻ lưu manh, tha hóa là một sự tố cáo mạnh mẽ xã hội thực dân phong kiến. Nhưng điều khiến người đọc ám ảnh nhất không phải là những dòng miêu tả về cuộc đời tăm tốiของ Chí Phèo mà là những cảm xúc đau đớn, xót xa, phẫn uất mà Nam Cao đã gửi gắm vào tác phẩm. Tình thương của Nam Cao dành cho Chí Phèo được thể hiện qua những chi tiết nhỏ nhất, từ cái nhìn, cử chỉ, đến những suy nghĩ, trăn trởของ nhân vật. Chính những cảm xúc này đã giúp người đọc thấu hiểu sâu sắc hơn về số phận bi thảm ของ Chí Phèo và những giá trị nhân văn mà Nam Cao muốn truyền tải.
Như vậy, cả "Vội vàng" và "Chí Phèo" đều chứng minh rằng, giá trị tư tưởng của một tác phẩm văn học không thể tách rời khỏi cảm xúc mãnh liệt. Cảm xúc là cầu nối giữa tác giả và người đọc, là phương tiện để truyền tải những thông điệp một cách hiệu quả nhất. Một tác phẩm văn học thực sự phải làm lay động trái tim của người đọc, khơi gợi những cảm xúc sâu sắc, để từ đó tác động đến nhận thức và hành động của họ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời