11/06/2025
11/06/2025
Có những lần đi qua một góc sân quen, ta vô tình bước ngang dưới tán cây mà chẳng nghĩ suy. Nhưng có những lần, ta đứng lặng dưới một gốc cây cổ thụ, bỗng dưng thấy lòng mình bé lại – trước bóng dáng âm thầm mà vĩ đại của thiên nhiên. Em đã từng có cảm giác ấy khi đứng trước cây đa già nơi đầu làng quê ngoại.
Cây đa đứng đó không biết đã bao mùa nắng gió. Thân cây sần sùi, màu nâu xám, hằn in dấu tích của thời gian như những nếp nhăn trầm tư trên khuôn mặt một cụ già từng trải. Rễ cây từ trên cành thòng xuống, tua tủa như những chùm tóc dài bạc phơ đang lặng lẽ kể chuyện ngàn xưa. Có rễ đã chạm đất, hóa thành cột sống chống đỡ cả tán cây rộng lớn. Dưới gốc đa, người ta đặt một bệ đá nhỏ – nơi ông lão làng ngồi nghỉ, nơi lũ trẻ con tụ tập chơi ô ăn quan mỗi chiều thu râm ran tiếng ve muộn.
Tán lá cây rộng như chiếc ô xanh khổng lồ. Mỗi chiếc lá như một bàn tay nhỏ bé đang thì thầm cùng nắng, gió. Khi ánh chiều tà rải xuống, những vệt nắng xuyên qua tầng lá tạo thành những vệt sáng lung linh như tranh vẽ. Trên cành cao, những chú chim sẻ ríu ran chuyện trò, mang lại hơi thở sống động cho cây già trầm mặc. Cây đa không chỉ là bóng mát, là cảnh sắc, mà còn là kỷ niệm – là chứng nhân của bao mùa yêu thương.
Đứng trước cây cổ thụ ấy, em cảm thấy mình như được che chở, được lắng nghe. Cây không nói, nhưng cây biết kể. Bằng sự trầm lặng sâu xa, cây dạy em hiểu về sự bền bỉ, về sự lặng thầm cho đi, về cái đẹp vĩnh cửu không phô trương. Dẫu mai này em đi xa, hình bóng cây đa già nơi đầu làng vẫn sẽ là một miền ký ức dịu dàng mà sâu lắng.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời