11/06/2025
11/06/2025
Hạt Mầm Bất Tận
Thư viện thành phố, một chiều cuối đông. Mưa phùn giăng giăng ngoài ô cửa kính, hằn lên những vệt dài như nước mắt. Trong góc đọc sách quen thuộc, An ngồi tựa lưng vào giá, mi mắt lim dim trên trang sách cũ. Cuốn sách không phải tiểu thuyết tình cảm lãng mạn hay truyện trinh thám gay cấn, mà là một tập chuyên luận về lịch sử kinh tế Việt Nam.
An không phải một học sinh xuất sắc, nhưng cậu có một tình yêu đặc biệt với sách. Ba mẹ cậu, những người lao động chân tay vất vả, luôn muốn con mình được học hành tử tế, nhưng không có nhiều thời gian chỉ dẫn. Thư viện trở thành ngôi nhà thứ hai của An, nơi cậu tìm thấy những người bạn thầm lặng, những kiến thức không ngừng mở rộng.
Hôm nay, tâm trí An cứ vương vấn bởi những con số, những giai đoạn thăng trầm của đất nước. Cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố lên đèn lấp lánh nhưng dường như thiếu đi một thứ gì đó. Một khát khao thầm kín nhen nhóm trong lòng cậu: làm sao để đất nước mình thịnh vượng hơn, phồn vinh hơn, để những thế hệ sau không phải trải qua những gian khó mà lịch sử đã ghi lại?
“Đọc gì mà trầm tư thế, An?” Giọng nói ấm áp của chú Long, thủ thư, vang lên. Chú là một người đàn ông trung niên, mái tóc điểm bạc, luôn nở nụ cười hiền hậu. Chú thường xuyên bắt gặp An say mê đọc sách và rất quý cậu bé.
An khẽ giật mình, gập sách lại: “Dạ, cháu đang đọc về kinh tế Việt Nam, chú ạ. Cháu thấy lịch sử mình có nhiều giai đoạn khó khăn quá. Cháu cứ nghĩ, làm sao để đất nước mình phát triển hơn, để mọi người đều hạnh phúc?”
Chú Long mỉm cười, ánh mắt xa xăm: “Câu hỏi của cháu rất hay, An. Chú cũng từng trăn trở như vậy khi còn trẻ. Và chú đã tìm thấy một phần câu trả lời trong những cuốn sách này.” Chú vỗ nhẹ lên chồng sách An đang ôm. “Kiến thức là nền tảng, An ạ. Nó giúp ta hiểu biết, giúp ta định hình trách nhiệm của mình.”
“Trách nhiệm của cháu là gì, chú?” An hỏi, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.
“Trách nhiệm với bản thân, đầu tiên là phải học hỏi không ngừng. Con đường ngắn nhất để đến với tri thức chính là đọc sách. Sách sẽ giúp cháu mở rộng tầm nhìn, rèn luyện tư duy, phát triển bản thân. Khi cháu có kiến thức, cháu sẽ biết cách chăm sóc cho sức khỏe của mình, biết cách phát huy năng lực để tự lo cho cuộc sống. Đó là trách nhiệm cơ bản nhất.”
An gật gù, cảm thấy những lời chú nói thật thấm thía.
“Tiếp đến là trách nhiệm với gia đình,” chú Long tiếp lời. “Cháu thấy ba mẹ cháu vất vả không? Họ mong mỏi gì ở cháu? Có phải là một người con ngoan, hiếu thảo, biết tự lập và sau này có thể làm chỗ dựa cho họ không? Sách dạy ta về đạo đức, về tình yêu thương, về lòng biết ơn. Đọc sách không chỉ là nạp kiến thức, mà còn là bồi đắp tâm hồn, giúp cháu hiểu và yêu thương gia đình mình hơn.”
An nhớ lại những bữa cơm đạm bạc nhưng tràn đầy tiếng cười của gia đình, nhớ những vết chai sạn trên bàn tay ba, đôi mắt mệt mỏi của mẹ. Cậu thấy lòng mình ấm áp và quyết tâm hơn.
“Và cuối cùng, là trách nhiệm với xã hội, với đất nước,” chú Long nói, giọng trở nên trang trọng hơn. “Cháu hỏi làm sao để đất nước thịnh vượng? Chính là từ những cá nhân như cháu, An ạ. Khi mỗi người đều có tri thức, có trách nhiệm với bản thân và gia đình, thì xã hội sẽ vững mạnh. Sách giúp cháu hiểu về lịch sử, về văn hóa, về khoa học, về những vấn đề mà đất nước đang đối mặt. Từ đó, cháu sẽ hình thành khát vọng cống hiến, muốn dùng kiến thức của mình để giải quyết những vấn đề đó, để xây dựng đất nước mình ngày càng văn minh, hạnh phúc.”
Chú Long chỉ tay ra phía cửa sổ, nơi những ánh đèn đường bắt đầu rực rỡ hơn trong màn đêm: “Mỗi cuốn sách cháu đọc hôm nay là một hạt mầm. Hạt mầm tri thức, hạt mầm yêu thương, hạt mầm khát vọng. Khi cháu gieo những hạt mầm ấy trong tâm hồn mình, chúng sẽ nảy nở thành cây đại thụ, vươn cao, che chở và mang lại quả ngọt cho cuộc đời cháu, cho gia đình cháu, và cho đất nước này.”
An nhìn chú Long, rồi lại nhìn cuốn sách trên tay. Cuốn sách không còn là những con số khô khan nữa, mà đã trở thành một phần của hạt mầm ấy. Cậu cảm thấy một nguồn năng lượng mới, một ý chí mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng. Cậu không chỉ đọc sách vì yêu thích, mà còn đọc sách với một mục đích cao cả hơn.
Từ ngày đó, An vẫn đến thư viện mỗi chiều. Nhưng bây giờ, cậu đọc sách với một tâm thế khác. Cậu không chỉ tiếp nhận kiến thức, mà còn suy ngẫm về cách áp dụng chúng vào thực tế. Cậu bắt đầu tham gia các hoạt động cộng đồng nhỏ ở trường, xung phong giúp đỡ những người khó khăn. Cậu hiểu rằng, việc đọc sách không phải là một hành động đơn độc, mà là một phần của hành trình lớn hơn, hành trình xây dựng một tương lai tươi sáng cho mình, cho gia đình và cho Tổ quốc. Mỗi trang sách lật giở là một bước chân vững chắc trên con đường hiện thực hóa khát vọng về một đất nước thịnh vượng, phồn vinh, văn minh, hạnh phúc – nơi những hạt mầm tri thức được gieo trồng sẽ mãi mãi nảy nở, xanh tươi.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời