12/06/2025
17/06/2025
Các biện pháp nghệ thuật trong đoạn văn:
"Mùa xuân, cây gạo gọi đến bao nhiêu là chim ríu rít. Từ xa nhìn lại, cây gạo sừng sững như một tháp đèn khổng lồ: hàng ngàn bông hoa là hàng ngàn ngọn lửa hồng, hàng ngàn búp nõn là hàng ngàn ánh nến trong xanh, tất cả đều long lanh, lung linh trong nắng."
1. So sánh:
“Cây gạo sừng sững như một tháp đèn khổng lồ”
“Hàng ngàn bông hoa là hàng ngàn ngọn lửa hồng”
“Hàng ngàn búp nõn là hàng ngàn ánh nến trong xanh”
2. Điệp ngữ:
“Hàng ngàn... hàng ngàn... hàng ngàn...”
“Long lanh, lung linh...”
3. Từ láy tượng thanh, tượng hình:
“Ríu rít”, “long lanh”, “lung linh”
Cảnh mưa trên sông
Mỗi miền quê Việt Nam đều có một dòng sông của riêng mình — dòng sông không chỉ mang phù sa bồi đắp đôi bờ ruộng lúa mà còn lặng lẽ ghi khắc trong ký ức người dân bao nét đẹp bình dị mà sâu sắc. Với tôi, cảnh mưa trên sông luôn là một trong những khoảnh khắc đặc biệt nhất. Có lẽ bởi lẽ đó, khi đọc bài thơ “Mưa sông” của Nguyễn Bính, tôi như thấy cả một vùng quê hiện lên sống động trước mắt, một cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa thiêng liêng – nơi mưa đến như một bản giao hưởng bất chợt giữa trời và nước, nơi thiên nhiên bung trào, dâng hiến và rồi trở lại vẻ yên ả vốn có của mình.
Trưa hôm ấy, trời vẫn còn trong xanh, mây trắng lững lờ trôi, dòng sông quê uốn lượn mềm mại như một dải lụa lấp lánh dưới nắng vàng. Thuyền chài ngủ say bên bến cũ, mái chèo bỏ ngỏ, im lìm. Con đò ngang vẫn buộc hờ bên bờ lau lách, như đã quen với sự lặng lẽ của một miền quê không gấp gáp. Bầu trời tĩnh lặng đến mức người ta có thể nghe thấy cả tiếng thì thầm của sóng vỗ vào ghềnh đá, tiếng bầy chim sẻ ríu rít chuyền cành.
Thế rồi, gió nổi. Từ xa, từng cơn gió mạnh dần, thổi qua những tán cây, khiến cả hàng tre xào xạc, rạp mình theo chiều gió. Những đám mây xám bắt đầu tụ lại, mây thấp lối, chực chờ như bóng tối đang len lỏi vào từng kẽ trời. Trong khoảnh khắc ấy, dòng sông cũng dường như đổi màu – từ trong xanh thành u ám, sóng nước chao đảo, loang loáng ánh bạc như gương vỡ. Trên mặt sông, chiếc buồm câu nhỏ căng phồng theo chiều gió, gấp gáp đến mức tưởng chừng như sắp rách toạc, còn những cột buồm run rẩy, chới với như dáng người lạc lõng giữa mênh mông.
Trên đường làng ven sông, bụi cát bị cuốn theo những trận cuồng phong. Một cô gái vội vã bước qua triền cát, tay ghì chiếc nón mới, nhưng gió quá mạnh, khiến nón lật nghiêng nửa vành, để lộ mái tóc rối bời trong gió. Hình ảnh ấy hiện lên như một lát cắt chân thực của đời sống nông thôn: những con người nhỏ bé, lam lũ nhưng kiên cường trước thiên nhiên dữ dội.
Rồi mưa đến — bất ngờ, ồ ạt, như thể trời không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Những hạt mưa lớn, tròn như hạt ngọc nhưng rơi xuống lại vỡ tung trắng xóa mặt sông. “Mưa gieo nặng hột xuống sông đầy” — Nguyễn Bính không dùng từ “rơi” hay “đổ” mà dùng chữ “gieo” — như thể những giọt mưa ấy được gieo trồng vào đất trời để sinh ra sự sống, dẫu có dữ dội đến nhường nào. Mưa trút xuống như trút giận, nước từ trời và nước dưới sông nhập vào nhau, hoà làm một bản giao hòa tuyệt mỹ.
Đò ngang không kịp rời bến đã phải tấp vội vào bờ. Mái chèo không chống nổi từng đợt sóng lớp lớp tràn sông. Những chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả, buồm rơi xuống, chỉ còn trơ lại những cột tre gầy guộc, như thân xác kiệt quệ sau một cuộc bão giông. Trong khung cảnh ấy, từng cánh chim bay lẻ loi, nhớn nhác trên nền trời xám xịt, trở thành điểm nhấn cho cảm giác hoảng loạn, mất phương hướng mà thiên nhiên đang thể hiện. Cảnh vật trở nên mờ ảo, chân trời loang loáng ánh chớp, xé đôi khoảng không gian, như khắc một đường ranh giới giữa thực và ảo, giữa bình yên và giông tố.
Thế nhưng, giống như quy luật bất biến của đất trời, mưa nào rồi cũng sẽ tạnh. Thiên nhiên không bao giờ giận dữ mãi. Mưa ngớt dần, bầu trời hé rạng ánh sáng phía tây, và những tia nắng mỏng như sợi chỉ bắt đầu luồn lách qua từng tán lá, lấp lánh trên mặt nước mênh mang. Mặt sông sau mưa lại trở về dáng vẻ vốn có: bình thản, dịu dàng nhưng sâu sắc hơn, giống như một người vừa trải qua bão giông thì ánh nhìn cũng lặng lẽ hơn, thấu hiểu hơn. Nước sông đục hơn vì phù sa trộn lẫn, nhưng đó lại là thứ phù sa quý giá, mang theo mầm sống bồi đắp cho những bãi bồi ven sông, nuôi lớn cả những cánh đồng mùa tới.
Nguyễn Bính viết “Mưa sông” không chỉ để tả cảnh mưa, mà còn để khắc họa cả một trạng thái nội tâm, một tinh thần quê hương trong từng chi tiết nhỏ. Mưa đến, mưa đi, như quy luật đời người. Cảnh mưa trên sông không chỉ đẹp vì màu sắc, âm thanh hay chuyển động, mà đẹp ở sự chuyển hóa cảm xúc, nơi sự dữ dội và bình yên cùng tồn tại, nơi con người nhỏ bé nhưng không hề bị nhấn chìm bởi thiên nhiên.
Tôi yêu những cơn mưa trên sông vì lẽ đó. Bởi sau cùng, khi ngắm nhìn một dòng sông sau mưa, ta không chỉ thấy nước chảy, mà còn thấy đời trôi – có khúc bình yên, có đoạn thác ghềnh. Nhưng dù thế nào, sông vẫn cứ trôi, người vẫn phải sống, và cuộc đời vẫn đẹp biết bao.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời