16/06/2025
16/06/2025
16/06/2025
Câu 1. Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) nêu suy nghĩ về ý nghĩa của tư duy độc lập trong cuộc sống
Tư duy độc lập là khả năng suy nghĩ, phân tích và đưa ra quyết định dựa trên quan điểm, lý lẽ và niềm tin cá nhân, thay vì mù quáng chạy theo đám đông hay phụ thuộc vào người khác. Trong cuộc sống hiện đại, tư duy độc lập mang ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó giúp con người tự tin, bản lĩnh hơn khi đối diện với những lựa chọn khó khăn hay các vấn đề phức tạp. Người có tư duy độc lập sẽ biết chọn lọc thông tin, tránh bị lôi kéo bởi các tư tưởng sai lệch và dũng cảm bảo vệ chính kiến của bản thân. Đồng thời, tư duy độc lập cũng là nền tảng để phát triển sự sáng tạo, đổi mới và thành công trong học tập, công việc. Tuy nhiên, tư duy độc lập không đồng nghĩa với bảo thủ, cố chấp; mà cần biết lắng nghe, tiếp thu có chọn lọc. Tóm lại, trong thời đại bùng nổ thông tin và sự thay đổi nhanh chóng của xã hội, tư duy độc lập chính là một phẩm chất cần thiết để mỗi người sống đúng, sống mạnh mẽ và sống có giá trị.
Câu 2. Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) cảm nhận về vẻ đẹp của người mẹ trong bài thơ “Một đời áo nâu”
Người mẹ luôn là hình ảnh thiêng liêng và sâu sắc nhất trong trái tim mỗi con người. Trong bài thơ “Một đời áo nâu” của Nguyễn Văn Song, vẻ đẹp của người mẹ hiện lên giản dị mà xúc động, qua hình ảnh chiếc áo nâu – biểu tượng của cuộc đời tần tảo, hy sinh và yêu thương.
Từ những câu thơ đầu tiên, hình ảnh mẹ hiện lên qua chiếc áo nâu:
“Một đời mẹ mặc áo nâu / Bao nhiêu tẩm cũng một màu đất đai”.
Chiếc áo ấy không lộng lẫy, không sang trọng, mà chỉ mang màu của đất, của quê hương, của sự lam lũ. Qua đó, nhà thơ đã khéo léo khắc họa hình ảnh người mẹ gắn bó suốt đời với ruộng đồng, với công việc nặng nhọc mà vẫn âm thầm, bền bỉ.
Áo nâu – cũng như cuộc đời mẹ – “sờn phai mỗi ngày”. Sự bạc màu, cũ kỹ ấy chính là kết quả của biết bao tháng năm lao động và hy sinh. Nhà thơ nhìn vào áo để thấy cả một đời vất vả, cả nỗi lo toan không lời mẹ gánh chịu. Đó là tấm áo gói cả mồ hôi, nước mắt, gói cả những nỗi xót xa mẹ giấu kín trong lòng.
Hình ảnh người mẹ còn hiện lên như một dòng sông lặng lẽ:
“Mẹ như sông phía quê nhà / Dốc lòng đôi vạt phù sa lặng thầm”.
Vẻ đẹp ấy chính là sự dâng hiến âm thầm nhưng trọn vẹn. Mẹ giống như phù sa, không phô trương nhưng bồi đắp cho sự sống, cho những mầm non trưởng thành. Tình yêu thương, sự hy sinh của mẹ vì thế không cần lời ca ngợi lớn lao, chỉ cần một ánh nhìn thấu hiểu từ đứa con cũng đã đủ khiến trái tim lay động.
Đặc biệt, hai câu kết “Thôi đành nhờ cả khói sương / Áo nâu ơi, hãy theo đường mẹ đi...” là một lời tiễn biệt, nghẹn ngào và đầy biết ơn. Đó là lời nguyện ước áo nâu – biểu tượng của mẹ – sẽ mãi theo mẹ đi về phía "trăm năm", về nơi yên nghỉ sau một đời vất vả. Người con ngồi “xếp những nâu trầm mà thương” – một hành động nhỏ mà đầy cảm xúc, như đang ôm trọn cả ký ức về mẹ, ôm trọn nỗi nhớ thương vô tận.
Qua bài thơ, người mẹ hiện lên không chỉ đẹp bởi sự chịu thương chịu khó, mà còn bởi tình yêu lớn lao dành cho gia đình, cho con cái. Đó là vẻ đẹp của một đời tảo tần, âm thầm hy sinh và lặng lẽ vun vén hạnh phúc.
Bài thơ “Một đời áo nâu” không chỉ là lời tri ân đến người mẹ cụ thể của nhà thơ, mà còn là lời cảm tạ sâu sắc đến tất cả những người mẹ Việt Nam – những người đã sống cả đời với “màu đất đai”, để nuôi dưỡng, chở che và yêu thương con cái bằng tất cả sự giản dị và bao dung.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời