16/06/2025
16/06/2025
I. ĐỌC HIỂU – Bài hát đắp đường (Xuân Quỳnh)
Câu 1.
Dấu hiệu xác định thể thơ:
Bài thơ thuộc thể thơ tự do, vì không theo khuôn mẫu số chữ, ngắt nhịp linh hoạt, kết cấu mở, phù hợp với cảm xúc tuôn trào và lời thơ gần gũi như lời nói thường ngày.
Câu 2.
Những mong ước trong khổ thơ thứ nhất:
Câu 3.
Hiệu quả của biện pháp nhân hóa trong hai dòng thơ:
“Đã bao năm gặm mòn da thịt mẹ”
– Hình ảnh nhân hóa khiến thiên nhiên (nước đồng chiêm) trở nên sống động và dữ dội như kẻ thù bào mòn con người.
– Qua đó, tác giả thể hiện nỗi xót xa cho người mẹ, cho quê hương từng chịu cảnh lam lũ, vất vả.
Câu 4.
Ý nghĩa biểu tượng của “con đường”:
Con đường là hình ảnh vừa cụ thể (đường đi trong làng), vừa biểu tượng cho:
Câu 5.
Suy nghĩ về vai trò của tinh thần đoàn kết:
Bài thơ cho thấy rằng không một con đường nào có thể hoàn thành nếu chỉ có một cá nhân. Tinh thần đoàn kết giúp con người vượt khó, biến khát vọng thành hiện thực. Khi nhiều người cùng góp sức – dù chỉ bằng những việc nhỏ – thì vẫn có thể làm nên những điều to lớn. Tương lai không thể có nếu không có sự chung lòng, chung sức. Đoàn kết là chiếc cầu bắc qua gian khó, là động lực xây nên những “con đường” của ngày mai.
II. VIẾT
Câu 1. Viết đoạn văn 200 chữ phân tích mạch cảm xúc bài thơ
Bài thơ "Bài hát đắp đường" của Xuân Quỳnh là một bản tình ca đẹp về lao động, về quê hương và khát vọng đổi đời của con người vùng đồng chiêm. Xuyên suốt bài thơ là mạch cảm xúc nhất quán, gắn với hành trình từ hiện tại của lao động, quay về quá khứ gian khó và hướng đến một tương lai tươi sáng. Mở đầu bài thơ là không khí lao động đầy hối hả, nhiệt huyết. Nhân vật trữ tình cất tiếng kêu gọi mưa nắng, gió trời hãy thuận theo con người, để con đường đang đắp được khô ráo, bền chắc. Cảm xúc trong đoạn thơ này đầy sôi nổi và tha thiết, thể hiện rõ niềm háo hức và khát vọng kiến thiết quê hương. Những ước mong tưởng như nhỏ bé – trời nắng, gió thổi, cây cỏ bén rễ – lại chất chứa trong đó niềm mong mỏi lớn lao: có một con đường vững chắc để dân làng không còn lội bùn, dầm nước.
Từ hiện tại, bài thơ chuyển sang mạch cảm xúc sâu lắng hơn khi nhớ lại những tháng ngày xưa cũ. Tác giả gợi về quá khứ gian nan của người dân vùng đồng chiêm – nơi “nước đồng chiêm” từng “gặm mòn da thịt mẹ”, nơi “phèn chua xát kẽ” bàn chân, nơi những đứa trẻ từng “hoảng hốt” vì sóng nước mênh mông. Quá khứ hiện lên qua lời kể đầy xót xa và thấm đẫm tình cảm gia đình, tình yêu quê hương. Đó là những tháng ngày nghèo khổ, cực nhọc nhưng cũng là động lực để người dân vươn lên, khát khao thay đổi cuộc sống bằng chính đôi tay lao động của mình.
Đến cuối bài, cảm xúc của tác giả lại vút lên mạnh mẽ trong niềm vui và tự hào khi con đường đã hoàn thành. Khi “đường đã đắp đây”, hình ảnh mẹ đi dép, em bước chân lên đường, xe hợp tác chạy rộn ràng… như minh chứng cho sự đổi thay từng ngày của làng quê. Những hình ảnh ấy chứa chan hạnh phúc, báo hiệu một tương lai mới – tương lai của sự no ấm, văn minh. Lúc này, bài thơ không chỉ là một bản “bài hát đắp đường” nữa, mà còn là lời ngợi ca sức mạnh của con người và niềm tin vào sự đổi thay bền vững.
Tóm lại, bài thơ có mạch cảm xúc rõ ràng, chuyển từ hiện tại sôi nổi, qua quá khứ gian lao, đến tương lai rạng ngời. Cảm xúc ấy không chỉ thể hiện tình yêu quê hương tha thiết mà còn khắc họa một chân dung tập thể đầy lạc quan, gắn bó, kiên cường – những con người dám mơ và dám làm vì tương lai của chính họ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời