Hà nhân Bro định làm gì với trái đất này vậy bro :))))
Bom Sa Hoàng (Tsar Bomba)
Bom Sa Hoàng là tên gọi không chính thức của quả bom khinh khí (bom nhiệt hạch) AN602 do Liên Xô chế tạo và thử nghiệm vào năm 1961. Đây là vũ khí nổ mạnh nhất từng được con người kích hoạt trong lịch sử.
1. Cấu tạo cơ bản và nguyên lý hoạt động
Bom Sa Hoàng là một loại bom nhiệt hạch ba giai đoạn, tức là nó sử dụng một chuỗi các vụ nổ để tạo ra sức công phá khổng lồ:
- Giai đoạn 1 (Phân hạch): Một lượng nhỏ vật liệu phân hạch (như Uranium-235 hoặc Plutonium-239) được kích nổ bằng chất nổ thông thường. Vụ nổ này tạo ra một lượng lớn năng lượng và neutron, đủ để kích hoạt giai đoạn tiếp theo.
- Giai đoạn 2 (Nhiệt hạch): Năng lượng từ vụ nổ phân hạch giai đoạn 1 nén và làm nóng vật liệu nhiệt hạch (thường là đồng vị của Hydro như Deuterium và Tritium). Dưới áp suất và nhiệt độ cực cao, các hạt nhân này hợp nhất với nhau (phản ứng tổng hợp hạt nhân), giải phóng năng lượng lớn hơn nhiều lần so với phản ứng phân hạch.
- Giai đoạn 3 (Phân hạch tăng cường): Năng lượng từ phản ứng nhiệt hạch giai đoạn 2 bắn phá một lớp vỏ Uranium-238 bao quanh. Uranium-238 thường không thể phân hạch bằng neutron chậm, nhưng có thể phân hạch bởi các neutron năng lượng cao được tạo ra từ phản ứng nhiệt hạch. Phản ứng phân hạch của Uranium-238 này tạo ra một lượng năng lượng bổ sung đáng kể và gây ra bụi phóng xạ lớn.
Bom Sa Hoàng ban đầu được thiết kế để có sức công phá lên tới 100 megaton TNT, nhưng đã được giảm xuống còn khoảng 50 megaton TNT trong cuộc thử nghiệm để hạn chế bụi phóng xạ và giảm rủi ro cho đội bay.
2. Các thách thức trong việc chế tạo
- Vật liệu phân hạch/nhiệt hạch: Cần các đồng vị đặc biệt của Uranium (U-235), Plutonium (Pu-239), Deuterium, Tritium. Việc làm giàu Uranium và sản xuất Plutonium đòi hỏi công nghệ cực kỳ phức tạp và tốn kém (như ly tâm khí, công nghệ lò phản ứng hạt nhân). Deuterium và Tritium cũng khó sản xuất và bảo quản.
- Thiết kế vũ khí: Việc sắp xếp các bộ phận vật lý, hóa học và cơ học sao cho phản ứng dây chuyền xảy ra hiệu quả và tự duy trì là một thách thức lớn. Cần tính toán chính xác để đạt được "khối lượng tới hạn" và đảm bảo vật liệu không bị phân tán trước khi đạt được hiệu suất nổ tối đa.
- Kỹ thuật kích nổ: Cần các hệ thống kích nổ chính xác cao để tạo ra áp suất và nhiệt độ cực lớn trong thời gian cực ngắn.
- Kiểm soát và an toàn: Xử lý các vật liệu phóng xạ là vô cùng nguy hiểm. Cần có các biện pháp an toàn nghiêm ngặt để bảo vệ người thực hiện và môi trường.
Bom Hạt Nhân (Bom "Hạt Nhãn" là một cách gọi khác của Bom Hạt Nhân)
Khái niệm "bom hạt nhãn" không phải là một thuật ngữ khoa học chính thức, nhưng có thể được hiểu là bom hạt nhân nói chung, do hình dạng hoặc kích thước của một số loại bom hạt nhân, hoặc là một cách gọi khác cho loại vũ khí hạt nhân cơ bản (bom nguyên tử/phân hạch).
1. Phân loại bom hạt nhân
Về cơ bản, có hai loại bom hạt nhân chính:
- Bom nguyên tử (Bom phân hạch): Sử dụng phản ứng phân hạch hạt nhân (tách hạt nhân nguyên tử nặng thành các hạt nhân nhẹ hơn) của các nguyên tố như Uranium-235 hoặc Plutonium-239.
- Bom khinh khí (Bom nhiệt hạch/Bom hydro): Sử dụng phản ứng tổng hợp hạt nhân (kết hợp các hạt nhân nguyên tử nhẹ thành hạt nhân nặng hơn) của các đồng vị Hydro như Deuterium và Tritium. Bom khinh khí thường có thêm một giai đoạn phân hạch để tạo ra điều kiện cần thiết cho phản ứng tổng hợp.
2. Nguyên lý hoạt động cơ bản
Cả hai loại bom này đều giải phóng một lượng năng lượng khổng lồ thông qua các phản ứng hạt nhân, tạo ra ba hiệu ứng chính:
- Sức nóng cực lớn: Tạo ra quả cầu lửa với nhiệt độ hàng triệu độ C, có thể gây bỏng và cháy trên diện rộng.
- Sóng xung kích: Tạo ra một làn sóng áp suất khổng lồ có thể phá hủy các công trình và gây thương vong nặng nề.
- Bức xạ ion hóa và bụi phóng xạ: Giải phóng tia X, tia gamma, neutron và các hạt phóng xạ khác. Bụi phóng xạ có thể lan rộng hàng trăm, thậm chí hàng ngàn kilomet, gây ra các bệnh cấp tính và mãn tính do phóng xạ, ô nhiễm môi trường kéo dài.