20/06/2025
20/06/2025
21/07/2025
Ho Do Do Tôi không có niềm vui , họ luôn phớt lờ tôi , mỗi lần tôi cố gắng mỉm cười nhưng đều tam biến , tôi không giữ đc . Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ thấy mình cười nữa , vì nó là khắc tinh của cuộc đời tôi .
08/07/2025
Ho Do Do là lúc tôi biết điểm tổng kết lớp 8
03/07/2025
Ho Do Do niềm vui của mk là đc cr tỏ tình >w<
29/06/2025
đêm năm mới đc crush tỏ tềnh ó bn
20/06/2025
Một trong những niềm vui khiến tôi nhớ mãi là chuyến đi tình nguyện ở vùng cao. Đó là một trải nghiệm đầy ý nghĩa, giúp tôi nhận ra nhiều điều về cuộc sống và con người.
Vào một ngày mùa đông lạnh giá, tôi và nhóm bạn cùng tham gia một chuyến đi tình nguyện đến một bản làng xa xôi ở vùng núi phía Bắc. Đường đi vô cùng khó khăn, quanh co, trơn trượt, nhưng ai nấy đều háo hức, mong chờ được đến nơi. Khi đặt chân đến bản, chúng tôi được chào đón bởi những gương mặt tươi tắn, nụ cười rạng rỡ của người dân nơi đây. Mặc dù cuộc sống của họ còn nhiều thiếu thốn, nhưng ai cũng toát lên vẻ lạc quan, yêu đời.
Trong những ngày ở bản, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp vệ sinh, sửa chữa trường học, giúp các em nhỏ học chữ. Buổi tối, chúng tôi quây quần bên bếp lửa, cùng nhau ca hát, trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống. Tôi còn nhớ rõ, có một lần, một em nhỏ trong bản đã tặng tôi một bông hoa rừng, tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng cả tấm lòng. Bông hoa ấy đã khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, như xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.
Chuyến đi tình nguyện không chỉ mang lại niềm vui cho người dân nơi đây mà còn cho chính bản thân tôi. Tôi đã học được rất nhiều điều từ họ, từ sự sẻ chia, yêu thương, đến sự kiên cường, lạc quan trong cuộc sống. Chuyến đi đó đã để lại trong tôi một dấu ấn khó phai, một niềm vui giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa. Nó nhắc nhở tôi về những giá trị đích thực của cuộc sống, về tình người và sự sẻ chia.
20/06/2025
Đó là lần tôi được điểm cao trong học tập
20/06/2025
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng sẽ có những khoảnh khắc hạnh phúc in đậm trong trái tim – như một dấu son không bao giờ phai mờ. Đối với tôi, niềm vui khiến tôi nhớ mãi chính là khoảnh khắc được gọi tên trên sân khấu nhận giải thưởng học sinh giỏi cấp thành phố năm lớp 8 – một khoảnh khắc mà chỉ cần nghĩ lại, trái tim tôi vẫn còn rung lên đầy xúc động.
Tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ "thần đồng" hay học siêu phàm như một số bạn khác. Học lực của tôi ổn định, thuộc dạng khá, đôi khi là giỏi nhưng không nổi bật. Thế nhưng, tôi luôn nuôi một ước mơ nhỏ bé nhưng cháy bỏng: một ngày nào đó, tôi sẽ được gọi tên trong những bảng vàng danh dự mà mỗi lần đi ngang qua, tôi đều ngước nhìn đầy ngưỡng mộ.
Mọi chuyện bắt đầu từ đầu năm lớp 8, khi cô giáo dạy Văn thông báo nhà trường sẽ tuyển chọn đội tuyển học sinh giỏi. Khi nghe đến môn Ngữ văn, tim tôi khẽ rung lên. Tôi yêu văn từ nhỏ, yêu cái cảm giác được thả trôi mình trong từng con chữ, yêu việc được viết ra những dòng suy nghĩ chân thật nhất. Nhưng tôi cũng biết, cạnh tranh trong đội tuyển rất lớn, nhiều bạn học rất giỏi, viết hay và được cô giáo đánh giá cao.
Dù vậy, tôi vẫn quyết định thử sức. Tôi tham gia buổi tuyển chọn với một tâm thế vừa hồi hộp vừa háo hức. Bài viết hôm ấy tôi viết bằng tất cả sự chân thành và rung cảm của mình. Đó là một đề bài về lòng biết ơn, và tôi đã viết về bà ngoại – người đã nuôi tôi từ bé, bằng tất cả ký ức chan chứa tình thương.
Vài ngày sau, tôi không tin vào mắt mình khi thấy tên mình trong danh sách chính thức của đội tuyển. Tôi đã khóc vì hạnh phúc. Từ đó, những buổi học thêm, những lần luyện đề, những giờ ngồi gọt từng ý văn cùng cô giáo bắt đầu. Có những hôm tan học muộn, trời mưa tầm tã, tôi vẫn ôm tập sách chạy đến nhà cô học, lòng đầy quyết tâm. Có những lần bài viết bị gạch đỏ chi chít, tôi ngồi sửa từng dòng một, không bỏ cuộc.
Và rồi, ngày thi chính thức cũng đến. Tôi bước vào phòng thi với trái tim đập thình thịch nhưng đầu óc đầy quyết tâm. Đề thi hôm đó là cảm nhận về hình ảnh người mẹ trong một đoạn thơ. Tôi viết như trút hết cảm xúc, như dốc cạn tâm hồn mình ra trang giấy. Khi nộp bài, tôi biết mình đã cố gắng hết sức, và tự dặn lòng: dù kết quả thế nào, cũng không được hối tiếc.
Ba tuần sau, trong buổi lễ chào cờ đầu tuần, thầy hiệu trưởng bất ngờ thông báo:
– “Trường chúng ta có 5 bạn đạt giải học sinh giỏi thành phố năm nay!”
Rồi lần lượt, từng cái tên được xướng lên. Đến khi nghe đến tên mình:
– “Nguyễn Thảo Chi – giải Nhì môn Ngữ văn!”
Cả người tôi như sững lại. Mắt tôi rưng rưng, trái tim như muốn vỡ oà vì hạnh phúc. Những tiếng vỗ tay của thầy cô, bạn bè vang lên mà tôi thấy mình như đang trong một giấc mơ. Tôi đã làm được điều mà suốt những năm học trước chỉ dám mơ thầm.
Sau buổi lễ, tôi chạy ùa về nhà, ôm chầm lấy bà ngoại – người đầu tiên tôi muốn chia sẻ niềm vui này. Bà vuốt tóc tôi, mắt lấp lánh ánh cười:
– “Bà đã nói mà, con cố gắng thì chuyện gì cũng có thể.”
Niềm vui ấy không chỉ là một tờ giấy khen, một tấm bằng khen hay phần thưởng. Nó là kết quả của một hành trình đầy nỗ lực, là minh chứng rằng chỉ cần mình không bỏ cuộc thì sẽ có ngày hái quả ngọt. Đó còn là niềm vui của sự vượt lên chính mình, của lòng tin tưởng vào ước mơ nhỏ bé và những người luôn âm thầm ủng hộ mình phía sau.
Đến tận bây giờ, khi đã học lên lớp 10, bước vào những thử thách lớn hơn, tôi vẫn thường nhớ về khoảnh khắc ngọt ngào ấy mỗi khi thấy mệt mỏi. Nó giống như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy trong tim tôi, nhắc nhở rằng chỉ cần giữ niềm tin, giữ tình yêu với những điều mình theo đuổi, thì sẽ luôn có một "mùa xuân" đang chờ mình ở phía trước.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
01/08/2025
Top thành viên trả lời