20/06/2025
20/06/2025
20/06/2025
CON NGƯỜI VÀ ĐẤT NƯỚC
Từ thuở hồng hoang của lịch sử, khi con người còn sống trong hang đá và ăn lông ở lỗ, họ đã biết chọn đất để ở, chọn nước để sinh tồn. Càng về sau, con người càng gắn bó sâu sắc hơn với mảnh đất mình sinh ra – nơi không chỉ là không gian sống, mà còn là nơi neo giữ hồn cốt, lịch sử và bản sắc của một dân tộc. Trong hành trình dựng nước và giữ nước của mỗi quốc gia, mối quan hệ giữa con người và đất nước luôn là một mối quan hệ thiêng liêng, sâu nặng, không chỉ mang ý nghĩa vật chất mà còn là biểu tượng tinh thần, là gốc rễ của lòng yêu nước và bản sắc dân tộc.
“Đất nước” là khái niệm rộng lớn, không chỉ là sự cộng gộp của núi sông, rừng biển, tài nguyên, biên giới – mà còn là tổng thể những giá trị lịch sử, văn hóa, con người cùng những truyền thống được kết tinh qua hàng nghìn năm. Trong khi đó, “con người” chính là chủ thể kiến tạo, bảo vệ và làm giàu cho đất nước ấy. Giữa hai thực thể này luôn tồn tại một mối ràng buộc chặt chẽ, tương hỗ: con người sống, lớn lên, được nuôi dưỡng trong lòng đất nước – và chính con người cũng góp phần tạo nên hình hài, linh hồn của đất nước.
Mối quan hệ đó thể hiện trước hết ở sự gắn bó tự nhiên, máu thịt giữa con người và mảnh đất quê hương. Mỗi con người khi sinh ra đã mang trong mình dòng máu, ngôn ngữ, phong tục, bản sắc của một đất nước. Những câu ca dao, điệu hò, nếp sống làng quê, mái đình cổ kính hay từng bữa cơm truyền thống đều là hình ảnh cụ thể của một nền văn hóa dân tộc được thấm đẫm vào từng thế hệ. Chúng ta không thể tách khỏi nơi mình được sinh ra – vì quê hương không chỉ là điểm khởi đầu, mà còn là nơi quay về mỗi khi mỏi mệt, thất vọng hay khao khát yêu thương.
Tuy nhiên, tình cảm ấy không chỉ dừng lại ở mức độ cảm tính. Mối quan hệ giữa con người và đất nước còn thể hiện rõ ở trách nhiệm công dân trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Một đất nước muốn phát triển thì không thể thiếu sự đóng góp của con người: từ những người lao động tay chân đến những nhà khoa học, từ học sinh đến chiến sĩ nơi biên cương – mỗi người đều là một viên gạch góp phần dựng xây đất nước. Lịch sử Việt Nam đã chứng minh: nếu không có nhân dân, làm sao có Điện Biên chấn động địa cầu? Nếu không có lớp lớp thế hệ thanh niên dũng cảm xung phong ra trận, làm sao có được nền độc lập hôm nay?
Không chỉ trong chiến tranh, mà cả trong thời bình, trách nhiệm của con người với đất nước vẫn luôn bền bỉ. Đó là ý thức chấp hành pháp luật, là nỗ lực học tập, là tinh thần lao động sáng tạo, là lòng trung thực, là khát vọng vươn lên để đưa dân tộc sánh vai cùng cường quốc năm châu. Con người chính là nguồn lực lớn nhất của quốc gia – bởi tài nguyên có thể cạn, nhưng trí tuệ và nhân cách của con người là vô hạn nếu biết nuôi dưỡng.
Ngược lại, đất nước cũng là nơi bảo bọc, chở che và tạo điều kiện để con người phát triển. Một đất nước với nền chính trị ổn định, giáo dục tiên tiến, hệ thống pháp luật công bằng, môi trường sống trong lành sẽ giúp con người an tâm sống, học tập, làm việc và phát huy tối đa tiềm năng. Đất nước là nơi con người được ghi nhận, được cống hiến, được sống với lý tưởng và ước mơ. Đó là điều mà không phải ở nơi nào, người ta cũng có được.
Tuy nhiên, trong bối cảnh hội nhập toàn cầu ngày nay, mối quan hệ giữa con người và đất nước đang đứng trước nhiều thách thức. Một bộ phận giới trẻ đang dần xa rời giá trị truyền thống, sống thực dụng, thiếu hiểu biết và thiếu trách nhiệm với Tổ quốc. Có người coi trọng văn hóa ngoại lai hơn bản sắc dân tộc, xem nhẹ tiếng Việt, ít quan tâm đến lịch sử. Lại có người sẵn sàng làm điều sai trái, tiếp tay cho tiêu cực vì lợi ích cá nhân mà quên đi cái chung. Đó là biểu hiện đáng báo động cho thấy nếu mối quan hệ thiêng liêng ấy bị lãng quên, đất nước sẽ yếu dần từ trong gốc rễ.
Chính vì vậy, giáo dục về tình yêu đất nước, trách nhiệm công dân, bản sắc văn hóa dân tộc cần được đặc biệt chú trọng. Không thể chỉ nói suông về “yêu nước”, mà phải giúp thế hệ trẻ hiểu rằng yêu nước là hành động cụ thể, là sống trung thực, sống tử tế, là học tốt, làm tốt và biết bảo vệ chân – thiện – mỹ trong xã hội. Mỗi cá nhân cần tự hỏi: “Tôi đã làm gì cho đất nước hôm nay? Tôi có xứng đáng là người con của đất nước này không?”. Khi mỗi người tự soi lại mình và chủ động kết nối với quê hương bằng hành động thiết thực, thì đất nước sẽ ngày một vững mạnh, phát triển bền vững.
Tóm lại, mối quan hệ giữa con người và đất nước là mối quan hệ máu thịt, không thể tách rời. Đất nước tạo ra con người – và chính con người nuôi lớn, bảo vệ, làm đẹp cho đất nước bằng chính khối óc, con tim và đôi tay của mình. Trong hành trình đi tới tương lai, dù có hội nhập, toàn cầu hóa, sống giữa thế giới mở, thì con người vẫn cần giữ gìn gốc rễ dân tộc. Bởi chỉ khi biết mình đến từ đâu, biết trân trọng đất nước mình, con người mới có thể vững vàng bước tới phía trước với một trái tim đầy bản lĩnh và tự hào.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời