Mở bài:
Buổi chiều tà, khi ánh nắng vàng nhạt dần nhường chỗ cho bóng tối, đó là lúc lòng người thường hay bâng khuâng, hoài niệm. Đối với tôi, khoảnh khắc ấy gợi nhớ đến một kỷ niệm đặc biệt, một kỷ niệm đã giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều.
Thân bài:
Kỷ niệm ấy diễn ra cách đây hai năm, khi tôi còn là một cô bé lớp 7 đầy hồn nhiên và ngây thơ. Hôm đó là một buổi chiều thứ bảy, sau giờ học, tôi cùng nhóm bạn thân rủ nhau đi dạo quanh công viên gần nhà. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc, ngắm nhìn dòng người qua lại, trò chuyện rôm rả. Bất chợt, một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía xa khiến chúng tôi chú ý. Nhìn sang, tôi thấy một cậu bé chừng sáu tuổi đang chơi đùa với quả bóng. Cậu bé chạy nhảy, đuổi theo quả bóng, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.
Tôi bất giác nhớ lại thời thơ ấu của mình, khi tôi cũng từng là một đứa trẻ hồn nhiên, thích chạy nhảy và khám phá thế giới xung quanh. Tôi chợt nhận ra rằng, dù cuộc sống có bận rộn, có nhiều lo toan, nhưng vẫn cần dành thời gian để vui chơi, để trải nghiệm và khám phá.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục dạo bước trong công viên, ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ sắc màu, nghe tiếng chim hót líu lo. Bỗng dưng, tôi cảm thấy tâm hồn mình được thư giãn, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, chỉ cần dành chút thời gian để hòa mình vào thiên nhiên, ta sẽ tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc.
Kết bài:
Khoảnh khắc ấy, tuy đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc đối với tôi. Nó giúp tôi hiểu rõ hơn về giá trị của tuổi thơ, của niềm vui và sự tự do. Kỷ niệm ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn, biết trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống và luôn giữ gìn tâm hồn trong sáng, hồn nhiên.