21/06/2025
21/06/2025
21/06/2025
Hoàng Yến LinhTrong khổ thơ đầu bài Đàn bầu của Lữ Giang, âm thanh tiếng đàn bầu hiện lên như tiếng lòng dân tộc, da diết và sâu lắng. Tiếng đàn "bâng khuâng như tiếng người đi xa" gợi cảm giác nhớ thương, day dứt trong tâm hồn người con xa quê. Âm thanh ấy không đơn thuần là tiếng nhạc cụ mà như tiếng nói của tâm hồn, nói hộ nỗi niềm của người Việt trong những khoảnh khắc thiêng liêng – khi ra trận, lúc chia ly hay phút nhớ quê hương. Hình ảnh “một dây mà ngân nga bao nỗi” càng làm nổi bật sự độc đáo và giàu biểu cảm của đàn bầu – chỉ với một dây mà có thể truyền tải trọn vẹn những cung bậc cảm xúc phức tạp. Lữ Giang đã sử dụng biện pháp tu từ so sánh, nhân hóa tinh tế, khiến tiếng đàn như có linh hồn, mang chiều sâu văn hóa và tâm linh dân tộc. Có thể so sánh với hình ảnh tiếng sáo trong Viếng lăng Bác của Viễn Phương – cũng là âm thanh chứa chan tình cảm. Như vậy, âm thanh đàn bầu trong khổ thơ đầu không chỉ mở đầu cho mạch cảm xúc bài thơ mà còn khơi dậy lòng yêu nước, tự hào và gắn bó với cội nguồn dân tộc.
THEO YÊU CẦU:
Trong đoạn thơ “Lắng tai nghe đàn bầu / ngân dài trong đêm thâu / tiếng đàn là suối ngọt / cứ đưa hồn lên cao”, tiếng đàn bầu hiện lên với vẻ đẹp dịu dàng, sâu lắng và đầy sức gợi. Tác giả dùng hình ảnh “ngân dài trong đêm thâu” để nhấn mạnh sự da diết, âm vang của tiếng đàn giữa không gian yên tĩnh, gợi cảm giác cô đơn, trầm tư. Âm thanh ấy không chỉ là âm thanh vật lý mà còn là âm thanh của tâm hồn, ngân nga trong tiềm thức người nghe. So sánh tiếng đàn với “suối ngọt”, tác giả gợi liên tưởng đến sự thanh sạch, mát lành, nuôi dưỡng cảm xúc, làm dịu những tổn thương tinh thần. Đặc biệt, tiếng đàn có sức nâng đỡ tâm hồn: “cứ đưa hồn lên cao” – như một cánh tay vô hình nâng con người thoát khỏi thực
Hoàng Yến Linh
21/06/2025
Sky
21/06/2025
đc
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời