Thanh Thảo là nhà thơ có tiếng nói riêng, phong cách nghệ thuật riêng thể hiện cái tôi cá nhân ấn tượng trong nền văn học Việt Nam. Những sáng tác của ông mang nhiều dấu ấn, khám phá mới mẻ ở cả nội dung lẫn hình thức thể hiện. Bài thơ "Khúc bảy" là một minh chứng tiêu biểu cho nét độc đáo đó.
Ngay từ nhan đề, ta đã thấy được sự đặc biệt của bài thơ. Nhà thơ Thanh Thảo đã lấy con số bảy để đặt tên cho tác phẩm của mình. Con số ấy gắn liền với bảy khúc hát về người lính đảo. Mỗi khúc sẽ là những vần thơ đầy xúc cảm, tái hiện cuộc sống của họ nơi biên cương tổ quốc. Với thể thơ tự do, nhà thơ đã cởi bỏ mọi ràng buộc, tạo nên những câu thơ phóng khoáng, thể hiện tư tưởng, tình cảm mãnh liệt, đa dạng của mình.
Ở hai khổ thơ đầu tiên, tác giả đã dựng lên hình ảnh người lính trẻ đang làm nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền lãnh thổ đất nước. Anh đứng gác giữa biển khơi bao la, rộng lớn, "trời khuya", "đảo vắng". Không gian mênh mông gợi nhắc đến biết bao khó khăn, thử thách đối với người chiến sĩ nhưng không vì thế mà làm mất đi tinh thần lạc quan, yêu đời. Từ láy "văng vẳng" được đặt trong câu thơ "Vòm trăng khuyết đứng canh bên biển/ Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng" gợi liên tưởng đến âm thanh từ xa vọng lại, lúc gần lúc xa, lúc rõ lúc mờ lúc ẩn lúc hiện. Nó còn góp phần diễn tả sự cô đơn, trống trải của người lính khi thực hiện nhiệm vụ. Trong khoảnh khắc ấy, anh bắt gặp hình ảnh "vòm trăng khuyết" cùng người đồng đội "đứng canh bên biển". Ba con người, một khung cảnh hòa mình vào thiên nhiên, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp giữa biển trời bao la.
Trong khổ thơ tiếp theo, nhà thơ đã khắc họa hình ảnh người lính trong giấc mơ. Dù trong hoàn cảnh nào, họ vẫn luôn giữ vững tinh thần trách nhiệm, sẵn sàng hi sinh vì tổ quốc thân yêu. "Dẫu biển bạc đầu", "mà dạ vẫn xanh màu", "Lòng dạ sắt son. Giữ yên quê hương". Biển kia có thể bạc đầu vì nắng gió, sương muối, thời gian nhưng lòng người thì không bao giờ đổi thay. Hai từ "bạc đầu" vừa gợi liên tưởng đến đại dương mênh mông, rộng lớn, vừa gợi tuổi thọ của con người. Nó được kết hợp với tính từ "mau bạc" càng tô đậm hơn sự tàn phá khủng khiếp của biển cả. Đứng trước một biển cả hùng vĩ như thế, con người càng tỏ rõ bản lĩnh, tinh thần thép của mình. Họ quyết tâm giữ gìn, bảo vệ quê hương, đất nước dù có phải đổ máu, hy sinh. Tinh thần ấy được thể hiện rõ nét qua câu thơ "Lòng dạ sắt son. Giữ yên quê hương".
Như vậy, chỉ qua ba khổ thơ ngắn, Thanh Thảo đã phác họa thành công bức chân dung về người lính đảo. Đó là những con người giàu lòng yêu nước, sẵn sàng hi sinh tuổi xuân, tính mạng để cống hiến, xây dựng đất nước.