27/06/2025
27/06/2025
Giải thích ý kiến của Ai-ma-tôp và làm sáng tỏ qua hai tác phẩm
1. Giải thích ý kiến
Nhận định của Ai-ma-tôp khẳng định sứ mệnh cao cả của nhà văn:
- "Khơi lên niềm tin, ý thức phản kháng cái ác": Tác phẩm văn học phải thức tỉnh con người đấu tranh chống lại bất công.
- "Khát vọng bảo vệ cái tốt đẹp": Văn chương cần bồi đắp niềm tin vào giá trị nhân văn, lẽ phải.
→ Nhà văn là người cầm đuốc soi đường, vừa phê phán cái xấu, vừa cổ vũ cái thiện.
2. Làm sáng tỏ qua Chuyện người con gái Nam Xương (Nguyễn Dữ)
a. Phơi bày cái ác, bất công
- Hiện thực xã hội phong kiến:
- Vũ Nương bị chồng (Trương Sinh) nghi oan mà không được minh oan → Tố cáo sự độc đoán của nam quyền và thói gia trưởng.
- Cái chết đầy đau đớn của nàng phản ánh thân phận bé nhỏ của người phụ nữ.
b. Khơi gợi ý thức phản kháng
- Chi tiết "bóng người trên tường":
- Là nguyên nhân trực tiếp gây bi kịch → Lên án sự mù quáng, thiếu hiểu biết.
- Khiến người đọc căm phẫn trước sự cứng nhắc của Trương Sinh.
c. Bảo vệ cái tốt đẹp
- Vẻ đẹp nhân cách Vũ Nương:
- Đức hy sinh (nuôi con, chăm mẹ chồng), lòng vị tha (không oán trách chồng dù bị hại).
> "Đêm đèn thỏ, nàng vẫn một lòng chờ chồng".
- Kết thúc minh oan:
- Dù muộn màng, Vũ Nương được trả lại danh dự → Khẳng định niềm tin vào công lý.
3. Liên hệ với đoạn trích Tức nước vỡ bờ* (Ngô Tất Tố)
a. Phản kháng cái ác
- Bọn cường hào:
- Tên cai lệ và người nhà lí trưởng áp bức chị Dậu tàn nhẫn → Tố cáo sự tàn bạo của chế độ phong kiến.
- Hành động của chị Dậu:
> "Thà ngồi tù. Để cho chúng nó làm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được!"
→ Khơi dậy tinh thần phản kháng khi con người bị dồn đến đường cùng.
b. Bảo vệ cái tốt đẹp
- Phẩm chất chị Dậu:
- Yêu chồng, thương con, sẵn sàng đánh đổi để bảo vệ gia đình.
- Hành động vùng lên là biểu tượng cho sức mạnh của kẻ yếu khi bị áp bức.
4. So sánh điểm chung
* Tác phẩm:
- Cái ác bị lên án:
- Hình tượng nhân vật:
- Thông điệp:
→ Cả hai tác phẩm đều thực hiện sứ mệnh của người cầm bút như Ai-ma-tôp nói: vạch trần cái ác, cổ vũ cái thiện, và khơi dậy ý thức đấu tranh.
5. Kết luận
- Nguyễn Dữ và Ngô Tất Tố đều dùng ngòi bút để:
- Tố cáo** bất công xã hội.
- Ngợi ca** vẻ đẹp tâm hồn con người.
- Truyền cảm hứng đấu tranh cho độc giả.
- Qua đó, văn học trở thành vũ khí tinh thần mạnh mẽ, góp phần thay đổi nhận thức và xã hội.
27/06/2025
Trong thế giới văn chương bao la, sứ mệnh của người cầm bút luôn là đề tài được bàn luận sôi nổi. Ai-ma-tóp đã khẳng định rằng nhà văn phải khơi gợi ở con người niềm trắc ẩn, ý thức phản kháng cái ác, và khát vọng khôi phục, bảo vệ những điều tốt đẹp. Ý kiến này không chỉ phản ánh trách nhiệm cao cả của người nghệ sĩ mà còn định hướng giá trị nhân văn sâu sắc cho các tác phẩm văn học.
Trước hết, "niềm trắc ẩn" mà Ai-ma-tóp đề cập đến chính là sự thấu cảm, sẻ chia với những nỗi đau, bất hạnh của con người. Một tác phẩm văn học chân chính phải là nơi để những số phận yếu thế được cất lên tiếng nói, để những mảnh đời éo le được cảm thông và thấu hiểu. Nguyễn Dữ, trong "Chuyện người con gái Nam Xương," đã thể hiện sâu sắc niềm trắc ẩn này qua nhân vật Vũ Nương. Nàng là một người phụ nữ đức hạnh, thủy chung nhưng lại phải chịu oan khuất, bị chồng nghi ngờ và cuối cùng phải tìm đến cái chết để minh oan. Sự bi kịch của Vũ Nương không chỉ là nỗi đau của một cá nhân mà còn là tiếng kêu tố cho số phận mong manh, bất công của người phụ nữ trong xã hội phong kiến.
Thứ hai, "ý thức phản kháng cái ác" là một yếu tố không thể thiếu trong sứ mệnh của người cầm bút. Văn học không chỉ phản ánh hiện thực mà còn phải đấu tranh chống lại những thế lực đen tối, những bất công ngang trái. Ngòi bút của nhà văn phải là vũ khí sắc bén để vạch trần những âm mưu, thủ đoạn, những hành vi tàn bạo, vô nhân đạo. Trong đoạn trích "Tức nước vỡ bờ" từ tiểu thuyết "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố, ta thấy rõ ý thức phản kháng mạnh mẽ này. Hình ảnh chị Dậu, một người phụ nữ nông thôn nghèo khổ, hiền lành, nhưng bị dồn đến bước đường cùng phải vùng lên chống lại bọn cường hào ác bá, đã trở thành biểu tượng cho sức mạnh tiềm tàng của người dân lao động, cho tinh thần phản kháng bất khuất trước áp bức, bất công.
Cuối cùng, "khát vọng khôi phục và bảo vệ những cái tốt đẹp" là mục tiêu cao cả mà người cầm bút hướng đến. Văn học không chỉ phê phán cái xấu mà còn phải ca ngợi cái đẹp, khơi gợi những giá trị nhân văn, những phẩm chất tốt đẹp của con người. Nguyễn Dữ, qua "Chuyện người con gái Nam Xương," không chỉ tố cáo sự bất công của xã hội phong kiến mà còn khẳng định vẻ đẹp tâm hồn của Vũ Nương. Nàng là hiện thân của lòng thủy chung, đức hạnh, sự vị tha, yêu thương. Dù phải chịu oan khuất, nàng vẫn luôn hướng về gia đình, về chồng con, mong muốn họ được hạnh phúc. Chính những phẩm chất cao đẹp này đã giúp Vũ Nương sống mãi trong lòng người đọc.
Tóm lại, ý kiến của Ai-ma-tóp về sứ mệnh của người cầm bút là một định hướng đúng đắn, sâu sắc. Nó nhắc nhở các nhà văn phải luôn ý thức về trách nhiệm của mình đối với xã hội, đối với con người. Một tác phẩm văn học chân chính phải là tiếng nói của lương tri, là nguồn sức mạnh tinh thần, góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.
27/06/2025
Ai-ma-tốp, một nhà văn lớn của nền văn học thế giới, đã từng khẳng định về sứ mệnh cao cả của người cầm bút: “Nhà văn phải biết khơi lên ở con người niềm trắc ẩn, ý thức phản kháng cái ác; cái khát vọng khôi phục và bảo vệ những cái tốt đẹp”. Nhận định này đã chạm đến cốt lõi của giá trị văn chương, khẳng định vai trò không thể thiếu của người nghệ sĩ trong việc định hướng tâm hồn con người, thức tỉnh lương tri và hướng đến những giá trị Chân – Thiện – Mĩ. Sứ mệnh ấy được thể hiện một cách sâu sắc và đầy thuyết phục qua những trang văn của Nguyễn Dữ trong “Chuyện người con gái Nam Xương” và Ngô Tất Tố trong đoạn trích “Tức nước vỡ bờ” của tiểu thuyết “Tắt đèn”.
Trước hết, ý kiến của Ai-ma-tốp cho rằng nhà văn phải biết “khơi lên ở con người niềm trắc ẩn” là một lời nhắc nhở về chức năng nhân đạo của văn học. Văn chương không chỉ phản ánh hiện thực mà còn phải chạm đến sâu thẳm trái tim người đọc, khiến họ đồng cảm, xót xa trước những số phận bất hạnh. Trong “Chuyện người con gái Nam Xương”, Nguyễn Dữ đã khắc họa thành công bi kịch oan nghiệt của Vũ Nương – một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, hiếu thảo với mẹ chồng, yêu thương chồng con nhưng lại phải chịu đựng nỗi oan khuất tày trời chỉ vì sự cả tin, ghen tuông của Trương Sinh và định kiến hà khắc của xã hội phong kiến. Từng lời kể, từng chi tiết như “cái bóng” hay những lời minh oan yếu ớt của Vũ Nương trước khi gieo mình xuống dòng Hoàng Giang đều xoáy sâu vào lòng người đọc niềm trắc ẩn, xót xa. Người đọc không thể không đau lòng trước số phận bi kịch của nàng, một số phận mà mọi phẩm chất tốt đẹp đều không đủ sức chống đỡ lại sự nghi kị và bất công. Chính niềm trắc ẩn ấy đã thúc đẩy người đọc suy ngẫm về những giá trị đạo đức, về sự cần thiết của lòng tin và sự thấu hiểu trong cuộc sống.
Bên cạnh niềm trắc ẩn, Ai-ma-tốp còn nhấn mạnh “ý thức phản kháng cái ác”. Văn học không chỉ dừng lại ở việc phơi bày nỗi đau mà còn phải dũng cảm chỉ ra cái xấu, cái ác, khơi dậy tinh thần đấu tranh để bảo vệ công lý. Trong “Chuyện người con gái Nam Xương”, dù cái kết là sự trở về không trọn vẹn của Vũ Nương ở thủy cung, nhưng Nguyễn Dữ vẫn gián tiếp thể hiện sự phản kháng cái ác thông qua việc lên án sự độc đoán, vũ phu của Trương Sinh, sự mù quáng của định kiến xã hội. Dù Vũ Nương chọn cái chết để bảo toàn danh tiết, nhưng hành động đó cũng là một sự phản kháng mạnh mẽ nhất của người phụ nữ trong hoàn cảnh bế tắc, thà chết chứ không chịu ô danh.
Liên hệ với đoạn trích “Tức nước vỡ bờ” của Ngô Tất Tố, ý thức phản kháng cái ác được thể hiện một cách trực diện và mạnh mẽ hơn nhiều. Chị Dậu, một người phụ nữ nông dân hiền lành, tần tảo, luôn cam chịu nhưng khi bị tên cai lệ và người nhà lí trưởng hành hạ một cách vô lý, tước đoạt cả sinh mạng của chồng, chị đã không thể kìm nén. Từ một người vợ, người mẹ nhu mì, chị Dậu đã bật lên một sức mạnh phi thường, dùng hành động “túm cổ tên cai lệ ấn dúi ra cửa” để phản kháng lại sự áp bức, bóc lột đến cùng cực. Câu nói nổi tiếng “Thà rằng ở tù mà được ăn no còn hơn ở nhà mà chết đói” của chị không chỉ là tiếng lòng của một cá nhân mà là tiếng nói chung của những người nông dân bị dồn vào đường cùng. Ngô Tất Tố đã khơi dậy mạnh mẽ ý thức phản kháng cái ác, cái bất công trong lòng độc giả, khẳng định rằng khi bị đẩy đến giới hạn, con người sẽ vùng dậy để bảo vệ quyền sống, quyền làm người.
Cuối cùng, sứ mệnh của nhà văn còn là “cái khát vọng khôi phục và bảo vệ những cái tốt đẹp”. Văn chương không chỉ vạch trần cái xấu mà còn phải ngợi ca, gìn giữ những giá trị nhân văn cao cả. Trong cả hai tác phẩm, dù hiện thực có khắc nghiệt đến đâu, những giá trị tốt đẹp vẫn được tôn vinh. Ở “Chuyện người con gái Nam Xương”, đó là vẻ đẹp tâm hồn của Vũ Nương: thủy chung, hiếu thảo, vị tha. Dù bi kịch xảy ra, những phẩm chất ấy vẫn sáng mãi, gợi lên niềm tin vào vẻ đẹp tiềm tàng của con người. Ở “Tức nước vỡ bờ”, đó là tình yêu thương vô bờ bến của chị Dậu dành cho chồng con, là ý chí kiên cường, bất khuất của một người mẹ, người vợ dù đứng trước bờ vực thẳm. Các nhà văn đã cho thấy rằng, ngay cả trong hoàn cảnh tăm tối nhất, ngọn lửa của tình người, của phẩm giá và lòng khao khát được sống tử tế vẫn không bao giờ tắt.
Tóm lại, nhận định của Ai-ma-tốp về sứ mệnh của người cầm bút là một lời khẳng định sâu sắc về vai trò không thể thay thế của văn học trong đời sống. Qua “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ và đoạn trích “Tức nước vỡ bờ” của Ngô Tất Tố, chúng ta thấy rõ cách mà những tác phẩm văn học lớn đã thực hiện sứ mệnh ấy một cách xuất sắc: khơi gợi niềm trắc ẩn, thức tỉnh ý thức phản kháng cái ác, và gieo mầm khát vọng bảo vệ những giá trị tốt đẹp. Đó chính là lý do vì sao văn học mãi mãi là tấm gương phản chiếu, là ngọn hải đăng dẫn lối cho tâm hồn con người trên hành trình tìm kiếm Chân – Thiện – Mĩ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
22/07/2025
Top thành viên trả lời