27/06/2025
27/06/2025
27/06/2025
Khổ thơ cuối "Bài ca đêm vượt lộ" của Anh Ngọc là tiếng lòng thổn thức của một tâm hồn dũng cảm, vừa cô đơn vừa kiêu hãnh trước hành trình vượt thoát khỏi bóng tối. Hình ảnh "Đêm chao nghiêng / Ngọn đèn dầu le lói" gợi một không gian mỏng manh, đầy bất trắc, nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, người lữ hành vẫn "bước đi / Không một lời từ giã". Sự im lặng ấy không phải là đầu hàng, mà là một thách thức lặng lẽ với định mệnh, một lời khẳng định về ý chí tự do. Nhịp thơ gấp gáp, câu từ giản dị nhưng chất chứa sức nặng của một tuyên ngôn: dẫu con đường phía trước mịt mù, người đi vẫn chọn bước tiếp, không cần ai thấu hiểu. Khép lại bài thơ, Anh Ngọc để lại trong lòng người đọc một ám ảnh khôn nguôi về hành trình kiếm tìm ánh sáng giữa đêm đen – hành trình của kẻ "điên" vì dám sống thật, dám đốt cháy mình để thoát khỏi cái tầm thường.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời