30/06/2025
02/07/2025
Hai đoạn trích từ Tuyển tập truyện ngắn Đôi mắt của Nam Cao và Hai lần chết của Thạch Lam đều phản ánh số phận đau khổ của người phụ nữ trong xã hội cũ, nhưng mỗi tác phẩm lại khắc họa nỗi khổ ấy bằng những góc nhìn và giọng văn riêng biệt. Qua đó, người đọc thấy được sự tương đồng và khác biệt sâu sắc trong cách hai nhà văn tiếp cận đề tài cùng một hiện thực xã hội.
Trước hết, cả hai đoạn trích đều tập trung vào thân phận bị chà đạp của người phụ nữ dưới áp bức của gia đình và xã hội. Ở đoạn trích của Nam Cao, người vợ nghèo phải chứng kiến cảnh chồng phung phí tiền bạc vào bữa rượu với bạn bè trong khi con cái đói khát. Bà không chỉ chịu đựng sự vô trách nhiệm của chồng mà còn bất lực trước cảnh "con chó to bằng ấy" bị giết thịt để phục vụ cuộc nhậu vô nghĩa. Nỗi đau của bà được miêu tả qua những chi tiết nội tâm sắc sảo: "Thị nghẹn ngào cả cổ. Thị muốn gào thật lớn", nhưng cuối cùng chỉ biết "cắn răng" chịu đựng. Tương tự, trong tác phẩm của Thạch Lam, Dung là cô dâu trẻ bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần bởi mẹ chồng độc ác và người chồng vô dụng. Nàng bị đẩy đến bước đường cùng, thậm chí tìm đến cái chết như một sự giải thoát. Cả hai nhân vật đều là nạn nhân của một xã hội bất công, nơi phụ nữ không có tiếng nói và buộc phải cam chịu.
Tuy nhiên, cách hai tác giả thể hiện nỗi khổ của nhân vật lại có nhiều điểm khác biệt. Nam Cao thiên về miêu tả hiện thực khắc nghiệt bằng ngòi bút sắc lạnh, đầy tính phê phán. Ông tập trung vào những chi tiết tàn nhẫn như cảnh giết chó, tiếng cười nói của đám đàn ông say xỉn, và sự im lặng đầy uất ức của người vợ. Giọng văn của Nam Cao đanh thép, thẳng thắn, phơi bày sự bất công một cách không khoan nhượng. Trong khi đó, Thạch Lam lại đi sâu vào nội tâm nhân vật với lối viết tinh tế, giàu chất thơ. Ông miêu tả Dung trong trạng thái mơ hồ, "như trong một giấc mơ", khi nàng tìm đến cái chết. Những câu văn của Thạch Lam nhẹ nhàng nhưng xót xa, như tiếng khóc nghẹn ngào của một tâm hồn đã kiệt quệ. Nếu Nam Cao khiến người đọc phẫn nộ trước sự tàn nhẫn của hiện thực, thì Thạch Lam lại khiến họ thổn thức trước nỗi đau tinh thần của con người.
Về kết cục, cả hai nhân vật đều không tìm được lối thoát. Người vợ trong truyện của Nam Cao chỉ biết "chạy về nhà bình bịch" và gục xuống trong sự chán chường. Còn Dung của Thạch Lam dù sống sót sau lần tự tử nhưng vẫn buộc phải trở về nhà chồng, tiếp tục chuỗi ngày đau khổ. Điều này cho thấy, dù cách thể hiện khác nhau, cả hai tác giả đều muốn nhấn mạnh sự bế tắc của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Họ không có quyền lựa chọn, không có tiếng nói, và bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của đói nghèo và áp bức.
Qua hai đoạn trích, Nam Cao và Thạch Lam đã khắc họa thành công hình ảnh người phụ nữ với những nỗi đau chồng chất. Nếu Nam Cao làm nổi bật sự tàn khốc của hiện thực bằng ngòi bút sắc sảo, thì Thạch Lam lại chạm đến trái tim người đọc bằng những dòng văn đầy ám ảnh. Cả hai đều gửi gắm thông điệp về sự đồng cảm với thân phận con người, đồng thời phê phán xã hội đã đẩy họ vào bi kịch. Đó chính là giá trị nhân văn sâu sắc khiến hai tác phẩm này sống mãi với thời gian.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
12/08/2025
12/08/2025
12/08/2025
Top thành viên trả lời