01/07/2025

01/07/2025
01/07/2025
Đoạn thơ:
“Người đi? Ừ nhỉ, người đi thật!
Mới hôm nào đây còn đứng đó
Mà giờ đã khuất cuối chân mây…”
Trích đoạn thơ ngắn gọn mà chan chứa cảm xúc của người ở lại trước sự chia xa. Câu hỏi tu từ “Người đi?” thể hiện sự sững sờ, không tin vào thực tại. Từ cảm giác bàng hoàng, nhân vật trữ tình dần nhận ra sự thật phũ phàng qua câu khẳng định “Ừ nhỉ, người đi thật!” – một lời tự nhủ mà cũng như một tiếng thở dài chấp nhận, đau đớn. Hình ảnh “mới hôm nào đây còn đứng đó” gợi lại khoảnh khắc gần gũi, thân quen, đầy ấm áp của người từng bên mình. Thế nhưng, sự thật phủ phàng hiện lên rõ nét trong câu cuối “mà giờ đã khuất cuối chân mây…”, vừa gợi khoảng cách xa xôi, vừa gợi cảm giác mất mát, chia lìa vĩnh viễn. Toàn bộ đoạn thơ là tiếng lòng tiếc nuối, cô đơn, xót xa của người ở lại khi phải đối diện với sự vắng bóng của người từng gắn bó.
Theo anh/chị, để con người học cách buông bỏ những gì đã mất, trước hết cần dám đối diện với nỗi đau – không trốn tránh, không lãng quên giả tạo. Con người cần học cách trân trọng những gì từng có, giữ nó như một kỷ niệm đẹp, nhưng không để quá khứ trói buộc hiện tại. Hãy hướng tâm mình vào những giá trị sống bền vững: tình yêu thương còn lại, những trách nhiệm đang chờ ta phía trước. Và quan trọng, buông bỏ không phải là quên, mà là học cách chấp nhận, để lòng nhẹ nhàng, để bản thân được thanh thản tiếp tục bước đi trên con đường đời. Chính thời gian, nghị lực, và niềm tin vào ngày mai sẽ giúp ta làm được điều đó.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời