11/07/2025
11/07/2025
Ngọc PhanTrong truyện ngắn "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần, hình ảnh người bố hiện lên thật giản dị, chân chất nhưng chứa đựng tình yêu thương con vô bờ bến. Ông là một người nông dân nghèo, sống ở vùng núi hẻo lánh, quanh năm gắn bó với nương rẫy. Dù không biết chữ, ông vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho cậu con trai đang học ở trường dưới xuôi. Mỗi tuần, ông đều mặc chiếc áo kẻ ô phẳng phiu nhất, lặn lội xuống núi chỉ để nhận thư của con. Hành động ấy tuy nhỏ nhưng chứa đựng biết bao tình cảm, sự quan tâm và nỗi nhớ con da diết. Hình ảnh ông vụng về mở thư, ngắm nghía từng con chữ mà ông không hiểu, rồi cẩn thận gấp lại, cho thấy sự trân trọng những dòng chữ con viết, như thể đó là bảo vật. Chính sự chân thành, mộc mạc ấy đã lay động trái tim người đọc. Tình cảm của nhân vật "tôi" đối với bố cũng được thể hiện một cách sâu sắc. Dù sống xa bố, cậu luôn nhớ về bố với tất cả sự yêu thương và kính trọng. Những dòng thư cậu viết gửi về cho bố không chỉ là những dòng chữ thông thường mà còn là sợi dây kết nối tình cảm giữa hai cha con. Cậu hiểu được sự vất vả của bố, sự hy sinh thầm lặng mà bố dành cho mình. Cậu cảm nhận được tình yêu thương bao la của bố qua từng hành động nhỏ nhất. Tình cảm ấy được thể hiện qua nỗi nhớ mong, sự lo lắng cho sức khỏe của bố và cả niềm tự hào về người bố giản dị mà vĩ đại của mình. Mối liên hệ giữa hai cha con không chỉ là mối quan hệ huyết thống mà còn là mối liên hệ tâm hồn sâu sắc, được xây dựng trên nền tảng của tình yêu thương, sự kính trọng và lòng biết ơn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời