11/07/2025

11/07/2025
11/07/2025
Trong không gian tĩnh lặng của mùa thu, từng tán lá rơi như những nốt nhạc buồn vang vọng vào lòng người, “Lá đỏ” của Hữu Thỉnh đã khắc họa một bức tranh thiên nhiên vừa sinh động vừa man mác nuối tiếc. Từ những khổ thơ đầu, hình ảnh lá chuyển sắc rực rỡ rồi lìa cành dưới ánh nắng nhàn nhạt đã khiến ta bừng tỉnh trước sự vô thường của thời gian. Màu đỏ thắm không chỉ là bản hùng ca của sức sống mà còn ẩn chứa nỗi buồn man mác, gợi lên trong mỗi chúng ta những kỷ niệm đã qua chẳng thể níu kéo. Đó chính là phép màu ngôn từ của Hữu Thỉnh, dùng cảnh vật để khơi gợi tâm hồn, để biến những chiếc lá vô tri thành những dấu tích tinh tế của những trạng thái nội tâm phong phú.
Khi tiếng xào xạc của lá vang lên, ta như nghe thấy cả nhịp đập của tự nhiên. Tiếng lá va chạm đất khẽ vang, nghe vừa gần gũi vừa xa xăm, khiến tâm hồn bỗng dịu lại mà cũng nao lòng. Âm thanh ấy không đơn thuần là âm thanh của lá rơi, mà là lời nhắc nhở về sự trôi chảy không ngừng của đời sống. Trong khoảnh khắc lá rơi, ta ý thức rõ hơn về hiện tại, về cái hữu hạn mong manh của kiếp người. Mỗi chiếc lá lìa cành mang theo bao kỷ niệm, bao mơ ước và cả những niềm vui lẫn nỗi buồn, để rồi đất mẹ đón nhận và chở che. Đối diện với lá đỏ, ta mới thấy mình nhỏ bé biết bao và thời gian trôi qua nhanh đến mức nào.
Ngôn ngữ trong “Lá đỏ” giàu chất nhạc và chất thơ. Từ láy tượng thanh “xào xạc”, “rì rào” liên tiếp vang lên không chỉ khắc họa âm thanh rõ nét mà còn tạo nên nhịp điệu giao hòa giữa lòng người và thiên nhiên. Trong khi đó, từ láy tượng hình “đỏ thắm”, “vàng úa” giúp ta hình dung sắc lá với những cung bậc cảm xúc khác nhau: có lúc rực rỡ như khát khao cuốn hút, có lúc úa tàn như nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Cách nhân hóa “lá gọi lá”, “lá trách lá” càng khiến cảnh vật sống động, như thể lá cũng biết nhớ, biết thương, biết trách than cùng con người. Sự lặp lại điệp ngữ “lá đỏ” không chỉ nhấn mạnh hình ảnh chủ đạo mà còn đóng vai trò như một khúc điệu ngân vang, kéo dài cảm xúc lưu luyến về nhịp sống phù du.
Sâu xa hơn, “Lá đỏ” là câu chuyện về sự vô thường và bài học trân trọng khoảnh khắc. Cái đẹp của thiên nhiên sẽ vụt qua để nhường chỗ cho một chu trình mới, nhưng chính sự chóng vánh ấy lại đánh thức con người biết nâng niu từng phút giây. Lá rơi không phải là dấu chấm hết mà là khởi đầu cho một vòng tuần hoàn, là lời khích lệ để ta mạnh dạn buông bỏ quá khứ, can đảm đón nhận hiện tại và tự tin bước tiếp. Từ những trang thơ mộc mạc, ta nhận ra rằng cuộc sống đẹp nhất chính là khi ta sống trọn vẹn, biết yêu thương và lưu giữ trong tim những ký ức ý nghĩa.
Đọc “Lá đỏ” của Hữu Thỉnh khi thu sang, ta vừa ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thiên nhiên, vừa cảm nhận được hơi thở âm thầm của thời gian. Bài thơ không chỉ là một khúc ca mùa thu bình dị mà còn là lời thủ thỉ sâu lắng về cuộc đời và con người. Giữa những âm thanh xào xạc của lá rơi, mỗi người hãy lắng nghe chính mình, trân trọng khoảnh khắc hiện tại và giữ gìn những kỷ niệm như người bạn đồng hành trên hành trình không ngừng tiến bước...
11/07/2025
Bài làm
Bài thơ "Lá đỏ" của Nguyễn Đình Thi là một khúc tráng ca ngắn gọn nhưng đầy xúc động về cuộc gặp gỡ giữa người lính và cô gái nơi chiến tuyến Trường Sơn. Không ồn ào, không cầu kỳ, bài thơ như một thước phim quay chậm, ghi lại khoảnh khắc đầy chất thơ giữa chiến tranh khốc liệt. Qua đó, nhà thơ ca ngợi vẻ đẹp của con người Việt Nam thời kháng chiến – những con người giàu lòng yêu nước, giàu cảm xúc nhưng kiên cường, mạnh mẽ.
Ngay từ câu thơ đầu tiên:
"Gặp em trên cao lộng gió",
người đọc cảm nhận được một không gian rộng lớn, hùng vĩ – nơi núi rừng Trường Sơn lộng gió, nơi những con người trẻ tuổi đang đối mặt với thử thách. Cuộc gặp gỡ giữa “anh” – người lính và “em” – cô gái tiền phương là một khoảnh khắc tình cảm hiếm hoi giữa khói lửa chiến tranh.
Hình ảnh:
"Rừng lạ ào ào lá đỏ"
gợi lên màu sắc rực cháy, vừa tả thực mùa thu, vừa tượng trưng cho sự hy sinh, cho máu đỏ của tuổi trẻ ra trận. “Lá đỏ” như đang cháy lên vì lý tưởng và lòng yêu nước. Thiên nhiên nơi chiến trường không lạnh lẽo, mà lại tràn đầy sức sống và cảm xúc.
Câu thơ ấn tượng:
"Em đứng bên đường như quê hương"
đã nâng hình ảnh người con gái lên thành biểu tượng. Em không chỉ là một cô gái, mà là hiện thân của quê hương thân yêu. Cô gái đứng bên đường như một hình ảnh của niềm tin, là chốn trở về, là điểm tựa tinh thần cho người lính.
"Vai áo bạc quàng súng trường" – chi tiết nhỏ nhưng sâu sắc: em không phải người đứng ngoài cuộc chiến, mà là người đang chiến đấu, đang hy sinh thầm lặng nơi tuyến lửa.
Khổ thơ tiếp theo đẩy nhịp điệu nhanh hơn:
"Đoàn quân vẫn đi vội vã
Bụi Trường Sơn nhòa trời lửa"
Diễn tả hoàn cảnh khẩn trương, căng thẳng. Những người lính ra trận không thể dừng lại lâu, phải tiếp tục hành quân giữa khói lửa chiến tranh. “Trời lửa” gợi một hình ảnh dữ dội, gian nan, trong đó có cả máu và nước mắt. Nhưng cũng trong hoàn cảnh ấy, lòng người vẫn chan chứa yêu thương.
Kết lại bài thơ bằng hai câu:
"Chào em em gái tiền phương
Hẹn gặp nhé giữa Sài Gòn…"
Lời chào giản dị nhưng đầy hy vọng. Đó không chỉ là lời tạm biệt, mà là lời hẹn ước về một ngày hòa bình, đất nước thống nhất. Người lính tin rằng cuộc kháng chiến sẽ thành công, và họ sẽ được gặp lại nhau trong một ngày tươi sáng.
Bài thơ “Lá đỏ” tuy ngắn nhưng sâu sắc, thể hiện sự hòa quyện giữa tình yêu đất nước và tình cảm con người trong chiến tranh. Với ngôn ngữ cô đọng, hình ảnh gợi cảm, Nguyễn Đình Thi đã vẽ nên một bức tranh chân thực và đầy xúc động về những con người bình dị mà vĩ đại của dân tộc Việt Nam trong thời kỳ kháng chiến.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
3 giờ trước
Top thành viên trả lời