Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi lưu giữ những kỷ niệm tuổi thơ êm đềm. Đối với tôi, mỗi lần được ngắm nhìn khung cảnh làng quê vào buổi chiều tà lòng lại dâng lên một nỗi niềm khó tả. Đó là khoảnh khắc mà ánh nắng dần buông, không còn cái gay gắt của ban trưa, cũng chưa đến lúc tối sầm lại. Bầu trời cao xanh vời vợi, những đám mây lững thững trôi như đang tận hưởng[INST] trời đất sắp chuyển giao. Xa xa, cánh đồng lúa chín vàng ươm, trải dài bất tận, tạo nên một bức tranh phong thủy hữu tình. Gió chiều nhè nhẹ thổi, đưa hương lúa thơm ngát lan tỏa khắp không gian. Tiếng chim hót líu lo, tiếng ve kêu râm ran trên cành cây càng tô đậm thêm vẻ đẹp thanh bình của làng quê.
Dòng sông uốn lượn quanh co, nước trong vắt phản chiếu bầu trời xanh thẳm. Những chú cá bơi lội tung tăng, tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Con thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt nước, mang theo bao ước mơ, hy vọng của người dân. Bác nông dân đang tất bật chuẩn bị ra đồng, mong muốn mùa màng bội thu. Cô bé mục đồng thổi sáo du dương, đàn trâu thong dong gặm cỏ. Tất cả tạo nên một bức tranh làng quê thanh bình, yên ả.
Lũ trẻ con nô đùa dưới bóng cây đa cổ thụ, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp xóm làng. Người lớn thì tất bật chuẩn bị bữa cơm chiều, tiếng nói cười rôm rả. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, ẩn hiện sau những vườn cây xanh mát.
Cuộc sống ở làng quê tuy giản dị, mộc mạc nhưng lại đầy ắp niềm vui. Mỗi ngày mới bắt đầu bằng tiếng gà gáy sớm mai, tiếng chim hót líu lo, tiếng ve kêu râm ran. Mọi người cùng nhau đi làm, đi chợ, đi học,... Họ luôn dành cho nhau những nụ cười hiền hậu, những lời chào hỏi thân thiện. Dù có đi đâu, về đâu, hình ảnh làng quê vẫn luôn in đậm trong tâm trí mỗi người.
Tôi yêu quê hương mình bởi vẻ đẹp bình dị, thanh bình ấy. Tôi yêu những con người chất phác, thật thà, luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau. Tôi yêu những truyền thống tốt đẹp của cha ông để lại, yêu tinh thần đoàn kết, yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Quê hương là nơi nuôi dưỡng tâm hồn tôi, là chốn bình yên nhất trong cuộc đời này.