Bài thơ "Khắc Khoải" của P.N. Thường Đoan là một tác phẩm thơ mang đậm chất trữ tình, thể hiện nỗi niềm khắc khoải, trăn trở của một người phụ nữ đang yêu đơn phương. Bài thơ xoay quanh chủ đề tình yêu, với những cung bậc cảm xúc phức tạp, từ hy vọng, chờ đợi, đến tuyệt vọng, đau khổ.
Ngay từ những câu thơ đầu tiên, ta đã cảm nhận được sự khắc khoải, chờ đợi của nhân vật trữ tình qua những câu hỏi tu từ: "Trăng em, sao anh không ngắm? Rượu em, sao anh không say? Bến em, sao thuyền anh không đỗ?". Những câu hỏi này không nhằm mục đích tìm kiếm câu trả lời mà là để bộc lộ nỗi lòng, khát khao được thấu hiểu, được chia sẻ của nhân vật.
Hình ảnh trăng, rượu, bến được sử dụng một cách tinh tế, gợi lên những liên tưởng về sự lãng mạn, ngọt ngào của tình yêu. Tuy nhiên, những hình ảnh ấy lại được đặt trong bối cảnh của sự khắc khoải, chờ đợi, khiến cho chúng trở nên u buồn, cô đơn.
Câu thơ "Hoàng hôn rồi sao vẫn lạc đường bay" là một ẩn dụ cho sự vô vọng, bế tắc trong tình yêu. Nhân vật trữ tình dù đã cố gắng tìm kiếm, mong chờ nhưng cuối cùng vẫn không thể đạt được hạnh phúc.
Những câu thơ tiếp theo càng làm nổi bật hơn nữa nỗi đau khổ, cô đơn của nhân vật trữ tình: "Em là núi sao anh không tìm về? Em là suối sao anh không tắm mát? Có phải hoa rừng nên hương không ngát? Sa mạc em chùng bước chân người?"
Nhân vật trữ tình tự ví mình là núi, là suối, là hoa rừng, những hình ảnh thiên nhiên đẹp đẽ, thanh tao. Nhưng dường như người đàn ông kia vẫn không hề để ý đến. Anh ta chỉ mải mê chạy theo những thứ phù phiếm, xa hoa ngoài kia. Điều đó khiến cho nhân vật trữ tình cảm thấy hụt hẫng, thất vọng.
Bên cạnh việc miêu tả nỗi đau khổ, bài thơ còn thể hiện sự khắc khoải, trăn trở của nhân vật trữ tình. Câu thơ "Anh là gió trải lòng trăm vạn nẻo quen dối lừa cho giông bão đời em" là một câu thơ hay, giàu ý nghĩa. Nó vừa thể hiện sự bất lực, tuyệt vọng của nhân vật trữ tình trước số phận, vừa thể hiện sự bao dung, vị tha của nàng.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ "Khắc Khoải" được xây dựng trên nền tảng của những hình ảnh ẩn dụ, so sánh, điệp ngữ,... Những biện pháp nghệ thuật này góp phần làm tăng thêm tính biểu cảm, sức lay động của bài thơ.
Tóm lại, bài thơ "Khắc Khoải" của P.N. Thường Đoan là một tác phẩm thơ sâu sắc, thể hiện nỗi buồn, sự khắc khoải của con người trong tình yêu. Bài thơ không chỉ là tiếng lòng của một người phụ nữ đang yêu đơn phương mà còn là tiếng nói chung của những ai từng trải qua những mối tình dang dở, những trái tim tan vỡ.