Bài thơ "Đồng Chí" của Chính Hữu là một bức tranh sống động về tình đồng đội keo sơn giữa những người chiến sĩ trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Qua từng câu chữ, ta cảm nhận được vẻ đẹp giản dị mà cao cả của những người lính, những người con ưu tú của đất nước.
Vẻ đẹp đầu tiên của người lính trong bài thơ là tình đồng đội keo sơn, gắn bó. Họ là những người nông dân từ khắp miền quê, xa lạ nhưng cùng chung lí tưởng, cùng chung mục đích chiến đấu. Hình ảnh hai người lính xa lạ bỗng chốc trở thành tri kỉ qua những câu thơ:
"Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau."
Họ gặp nhau trong hoàn cảnh chiến đấu, cùng chung nhiệm vụ, cùng chung nỗi khổ, cùng chung niềm vui. Tình đồng đội ấy được thể hiện rõ nét qua những câu thơ:
"Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ"
Câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng chứa đựng biết bao ý nghĩa. Hai tiếng "tri kỉ" như một lời khẳng định cho tình cảm gắn bó, thân thiết giữa những người lính. Họ đã cùng nhau trải qua bao gian khổ, hiểm nguy, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Vẻ đẹp thứ hai của người lính là lòng yêu nước nồng nàn. Họ sẵn sàng rời bỏ quê hương, gia đình để lên đường chiến đấu vì Tổ quốc. Họ hiểu rằng, đất nước đang lâm nguy, và họ phải góp sức mình để bảo vệ mảnh đất quê hương. Lòng yêu nước ấy được thể hiện qua những câu thơ:
"Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính"
Những người lính đã hy sinh tất cả, kể cả những gì thân thương nhất để lên đường chiến đấu. Họ ra đi với lòng quyết tâm sắt đá, với niềm tin mãnh liệt vào ngày mai chiến thắng.
Vẻ đẹp thứ ba của người lính là tinh thần lạc quan, yêu đời. Dù phải đối mặt với bao khó khăn, gian khổ, nhưng họ vẫn luôn giữ vững tinh thần lạc quan, yêu đời. Họ coi những khó khăn ấy chỉ là thử thách, là cơ hội để rèn luyện bản thân. Tinh thần lạc quan ấy được thể hiện qua những câu thơ:
"Miệng cười buốt giá chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay"
Hình ảnh "miệng cười buốt giá", "chân không giày" là những hình ảnh rất chân thực, phản ánh cuộc sống gian khổ của người lính. Nhưng dù vậy, họ vẫn luôn giữ vững tinh thần lạc quan, yêu đời. Họ nắm tay nhau, truyền cho nhau hơi ấm, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Vẻ đẹp cuối cùng của người lính là tình đồng chí, đồng đội cao đẹp. Tình đồng chí ấy được thể hiện qua những câu thơ:
"Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo"
Bức tranh đêm rừng hoang sương muối hiện lên thật khắc nghiệt, lạnh lẽo. Nhưng giữa khung cảnh ấy, hình ảnh những người lính đứng cạnh nhau, chờ giặc tới thật đẹp đẽ, ấm áp. Họ sát cánh bên nhau, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Hình ảnh "đầu súng trăng treo" là một hình ảnh độc đáo, giàu ý nghĩa. Nó vừa mang ý nghĩa tả thực, vừa mang ý nghĩa biểu tượng. Súng là biểu tượng cho chiến tranh, trăng là biểu tượng cho hòa bình. Hình ảnh "đầu súng trăng treo" thể hiện khát vọng hòa bình, ước mơ về một tương lai tươi sáng của những người lính.
Bài thơ "Đồng Chí" của Chính Hữu đã khắc họa thành công vẻ đẹp của tình đồng chí, đồng đội trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Đó là vẻ đẹp của tình yêu thương, sự gắn bó, của tinh thần lạc quan, yêu đời, của lòng dũng cảm, kiên cường. Vẻ đẹp ấy đã làm nên sức mạnh to lớn, giúp những người lính vượt qua mọi khó khăn, gian khổ, giành thắng lợi trong cuộc kháng chiến trường kỳ, gian khổ.
Bài thơ "Đồng Chí" là một bài thơ hay, giàu ý nghĩa. Nó đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc về hình ảnh người lính bình dị mà cao cả, về tinh thần anh hùng cách mạng Việt Nam.