Đoạn trích sử dụng hai điển tích, điển cố:
* "Núi Vọng Phu": Đây là điển tích về những người phụ nữ chung thủy, hy sinh bản thân vì chồng con, thường được gắn với hình ảnh những tảng đá hoặc núi cao, nơi họ đứng chờ đợi người chồng trở về. Trong trường hợp này, "núi Vọng Phu" ám chỉ sự kiên trì, bền bỉ và hi vọng của Vũ Nương khi chờ đợi Trương Sinh trở về.
* "Ngọc Mỵ Nương": Đây là điển cố về một nhân vật trong truyền thuyết Trung Quốc, nổi tiếng với vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết và đức hạnh. Việc so sánh Vũ Nương với Ngọc Mỵ Nương nhằm tôn vinh phẩm chất tốt đẹp của nàng, đồng thời khẳng định sự vô tội và tấm lòng son sắt của nàng.
Phân tích tác dụng:
Việc sử dụng điển tích, điển cố giúp tăng thêm tính biểu cảm, tạo nên chiều sâu ý nghĩa cho câu chuyện. Nó góp phần:
* Tăng sức gợi hình, gợi cảm: Hình ảnh "núi Vọng Phu" và "Ngọc Mỵ Nương" mang tính tượng trưng, tạo nên những liên tưởng phong phú, giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận được tâm trạng, số phận bi kịch của Vũ Nương.
* Thể hiện chủ đề, tư tưởng của tác phẩm: Qua việc sử dụng điển tích, điển cố, tác giả Nguyễn Dữ muốn ca ngợi phẩm chất cao quý của người phụ nữ Việt Nam xưa, đặc biệt là sự thủy chung, son sắt, lòng vị tha và đức hi sinh. Đồng thời, tác phẩm cũng phản ánh thực trạng xã hội phong kiến bất công, trọng nam khinh nữ, khiến cho người phụ nữ phải gánh chịu nhiều thiệt thòi, oan khuất.
* Làm rõ nét tính cách nhân vật: Điển tích, điển cố giúp khắc họa rõ nét tính cách của Vũ Nương - một người phụ nữ hiền dịu, thủy chung, giàu lòng vị tha, nhưng lại phải chịu đựng sự hiểu lầm, oan ức từ chính người chồng của mình.