Bài thơ "Tây Tiến" của nhà thơ Quang Dũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nền thơ ca Việt Nam thời kì kháng chiến chống Pháp. Bài thơ được sáng tác vào năm 1948 khi Quang Dũng rời khỏi đơn vị cũ Tây Tiến để chuyển sang hoạt động tại một đơn vị khác. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ đồng đội, nhớ núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp một thời trận mạc,... của những người lính trẻ.
Cảm xúc bao trùm bài thơ là một nỗi nhớ da diết, khôn nguôi. Nỗi nhớ ấy được thể hiện rõ nét ngay từ hai câu thơ mở đầu:
"Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi"
Hai câu thơ đã gợi lên một không gian rộng lớn, hoang vu và hùng vĩ của núi rừng miền Tây. Trong đó, dòng sông Mã là một hình ảnh quen thuộc, gắn liền với cuộc sống của người dân nơi đây. Dòng sông Mã cũng là nơi ghi dấu bao kỉ niệm đẹp của những người lính Tây Tiến.
Nỗi nhớ của nhà thơ được thể hiện qua tiếng gọi "Tây Tiến ơi!" đầy tha thiết, gắn bó. Từ "ơi" là một từ cảm thán, thể hiện sự xúc động, bồi hồi của nhà thơ khi nhớ về đơn vị cũ. Tiếp sau đó là cụm từ "nhớ chơi vơi" gợi lên một cảm giác nhớ nhung da diết, mênh mang, khó tả.
Trong phần tiếp theo của bài thơ, nhà thơ đã tái hiện lại chặng đường hành quân đầy gian khổ, thử thách của những người lính Tây Tiến. Đó là những con đường quanh co, gập ghềnh, những ngọn núi cao ngất trời, những cánh rừng già âm u, rậm rạp,... Tất cả đều khiến cho những người lính trẻ phải vất vả, nhọc nhằn.
"Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi"
Bằng việc sử dụng các từ láy giàu sức gợi hình như "khúc khuỷu", "thăm thẳm", "heo hút", nhà thơ đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên núi rừng miền Tây vừa hùng vĩ, vừa hiểm trở. Đồng thời, nhà thơ cũng sử dụng biện pháp tu từ so sánh "súng ngửi trời" để nhấn mạnh sự gian khổ, vất vả của những người lính trên đường hành quân.
Tuy nhiên, dù phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, thử thách nhưng những người lính Tây Tiến vẫn luôn giữ vững tinh thần lạc quan, yêu đời. Họ vẫn luôn hướng về phía trước, vượt qua mọi gian khổ để hoàn thành nhiệm vụ.
"Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người"
Hình ảnh "anh bạn dãi dầu không bước nữa" là một hình ảnh ẩn dụ cho sự hi sinh của những người lính Tây Tiến. Họ đã ngã xuống trên đường hành quân, nhưng họ vẫn luôn giữ vững tinh thần chiến đấu, sẵn sàng hi sinh vì Tổ quốc.
Câu thơ "Gục lên súng mũ bỏ quên đời!" là một câu thơ đầy bi tráng, thể hiện tinh thần hi sinh cao cả của những người lính Tây Tiến. Họ đã ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, nhưng họ vẫn luôn giữ vững lí tưởng cao đẹp, sẵn sàng hiến dâng xương máu cho Tổ quốc.
Trong phần cuối của bài thơ, nhà thơ đã tái hiện lại những kỉ niệm đẹp đẽ, đáng nhớ của những người lính Tây Tiến. Đó là những kỉ niệm về những buổi chiều tà, những đêm liên hoan tưng bừng, náo nhiệt,...
"Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ"
Những câu thơ trên đã gợi lên một không khí vui tươi, rộn ràng của những đêm liên hoan. Trong đó, hình ảnh "em xiêm áo" và "khèn lên man điệu" là những hình ảnh đặc trưng của vùng đất Tây Bắc, góp phần tô đậm thêm vẻ đẹp của những người lính Tây Tiến.
"Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa"
Những câu thơ trên đã gợi lên một khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, trữ tình của vùng đất Châu Mộc. Trong đó, hình ảnh "hồn lau" và "dáng người trên độc mộc" là những hình ảnh gợi lên vẻ đẹp của thiên nhiên và con người nơi đây.
Như vậy, bài thơ "Tây Tiến" của nhà thơ Quang Dũng là một bài thơ hay, giàu chất thơ, thể hiện được vẻ đẹp hào hùng, hào hoa và sự hi sinh cao cả của những người lính Tây Tiến. Bài thơ đã trở thành một tác phẩm kinh điển của nền thơ ca Việt Nam thời kì kháng chiến chống Pháp. [/INST]