Bài thơ "Đất nước" của Nguyễn Đình Thi mang đậm chất trữ tình, thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả đối với quê hương đất nước. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh đẹp đẽ, giàu sức gợi để miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên Việt Nam, đồng thời khẳng định ý chí kiên cường, bất khuất của con người Việt Nam trong cuộc đấu tranh giành độc lập tự do.
Phân tích:
* Hình ảnh thiên nhiên: Bài thơ mở đầu bằng những hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp, hùng vĩ của Việt Nam: "Sáng mát trong như sáng năm xưa/ Gió thổi mùa thu hương cốm mới". Những hình ảnh này không chỉ tạo nên khung cảnh thơ mộng mà còn ẩn chứa niềm tự hào về đất nước.
* Ý chí kiên cường: Hình ảnh "người ra đi đầu không ngoảnh lại" thể hiện sự quyết tâm, kiên cường của con người Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Họ sẵn sàng hy sinh bản thân vì độc lập tự do cho dân tộc.
* Tình yêu quê hương: Câu thơ cuối cùng "Đất nước đẹp vô cùng nhưng Bác phải ra đi" thể hiện nỗi nhớ da diết, lòng yêu quê hương tha thiết của tác giả. Đất nước đẹp đẽ, hùng vĩ nhưng Bác phải ra đi để tìm đường cứu nước.
Tóm lại, bài thơ "Đất nước" của Nguyễn Đình Thi là một tác phẩm trữ tình sâu sắc, thể hiện tình yêu quê hương đất nước mãnh liệt của tác giả. Bài thơ đã góp phần khơi dậy tinh thần yêu nước, ý chí kiên cường của thế hệ trẻ Việt Nam.
câu 4: Phân tích biện pháp tu từ và tác dụng của nó trong đoạn thơ sau:
"Bà hành khất đến ngõ tôi
Bà tôi cung cúc ra mời vào trong
Lưng còng đỡ lấy lưng còng
Thầm hai tiếng gậy tụng trong nắng chiều.
Nhà nghèo chẳng có bao nhiêu gạo
Còn hai ống chia đều thảo thơm
Nhường khách ngồi chiếc chổi rơm.
Bà ngồi dưới đất mắt buồn ngó xa..."
(Bà Tôi - Kao Sơn)
Xác định biện pháp tu từ:
Trong đoạn thơ trên, tác giả sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa. Cụ thể, tác giả đã nhân hóa "lưng còng", "hai tiếng gậy" bằng cách miêu tả chúng như những con người đang nói chuyện, giao tiếp với nhau.
Phân tích hiệu quả nghệ thuật:
- Gợi hình: Hình ảnh "lưng còng" được nhân hóa thành "lưng còng đỡ lấy lưng còng" tạo nên một khung cảnh ấm áp, tình cảm giữa hai người già. Hành động "đỡ lấy" thể hiện sự quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, khiến cho hình ảnh "lưng còng" trở nên sinh động, gần gũi hơn.
- Gợi cảm: Việc nhân hóa "hai tiếng gậy" thành "tụng trong nắng chiều" gợi lên âm thanh trầm bổng, du dương, mang ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống vất vả nhưng vẫn đầy lạc quan, yêu đời của những người già. Tiếng gậy "tụng" không chỉ là âm thanh vật lý mà còn là biểu tượng cho sự kiên cường, bất khuất trước khó khăn.
- Tăng sức biểu đạt: Biện pháp nhân hóa giúp cho đoạn thơ thêm phần sinh động, giàu tính biểu cảm. Nó làm nổi bật tình cảm ấm áp, lòng nhân ái của bà cụ đối với người hành khất, đồng thời cũng thể hiện sự đồng cảm, sẻ chia của tác giả đối với những mảnh đời bất hạnh.
Kết luận:
Biện pháp tu từ nhân hóa trong đoạn thơ "Bà Tôi" của Kao Sơn đã góp phần tạo nên một bức tranh đẹp về tình người, về lòng nhân ái, về sự đồng cảm giữa những con người cùng chung cảnh ngộ. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về giá trị của tình thương, sự sẻ chia trong cuộc sống.
câu 1. Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài thơ "Tây Tiến" là biểu cảm. Bài thơ thể hiện rõ nét tâm trạng, cảm xúc của tác giả khi nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ, hào hùng nhưng cũng đầy bi thương của đoàn quân Tây Tiến. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, âm thanh và nhịp điệu để tạo nên bức tranh sống động về cuộc hành quân gian khổ, hiểm nguy nhưng cũng đầy lãng mạn, hào hoa của những người lính trẻ tuổi. Bên cạnh đó, bài thơ còn bộc lộ nỗi nhớ da diết, sự tiếc nuối của tác giả đối với những đồng đội đã hy sinh vì đất nước.
câu 2. Từ đồng nghĩa với "hành khất" có thể là "ăn xin", "người ăn xin", "kẻ ăn xin". Các từ này đều chỉ những người sống bằng cách đi xin tiền hoặc đồ vật từ người khác để kiếm sống.
câu 3. Câu thơ "Lưng còng đỡ lấy lưng còng" sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ. Tác giả sử dụng hình ảnh "lưng còng" để ẩn dụ cho sự già nua, vất vả của người bà. Hình ảnh này được lặp lại ở cả chủ thể và đối tượng, tạo nên sự tương đồng về mặt ý nghĩa.
Phân tích:
- "Lưng còng" là hình ảnh cụ thể, dễ hiểu, ám chỉ sự già yếu, vất vả của người bà.
- Sự lặp lại "lưng còng" tạo nên hiệu quả nghệ thuật đặc biệt:
- Nhấn mạnh sự già nua, vất vả của người bà.
- Thể hiện sự đồng cảm, thương xót của tác giả dành cho người bà.
- Gợi lên nỗi buồn, tiếc nuối trước sự tàn phai của thời gian.
Tác dụng:
- Tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ.
- Tạo nên sự tương phản giữa hình ảnh "lưng còng" với hành động "đỡ lấy", làm nổi bật sự hi sinh thầm lặng của người bà.
- Thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của tác giả đối với người bà.
Kết luận:
Biện pháp tu từ ẩn dụ trong câu thơ "Lưng còng đỡ lấy lưng còng" góp phần tạo nên vẻ đẹp nghệ thuật độc đáo cho bài thơ, đồng thời truyền tải thông điệp về tình yêu thương, sự hi sinh cao cả của người bà.
câu 5. Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, khi mà con người đang dần bị cuốn vào vòng xoáy của tiền tài, danh vọng và địa vị thì cách ứng xử đối với những người bất hạnh càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Bất hạnh ở đây có thể hiểu là những người sinh ra đã mang khiếm khuyết trên cơ thể, những người gặp tai nạn dẫn đến tàn phế hay những người già neo đơn, không nơi nương tựa,... Họ chính là những người đang phải hằng ngày chống chọi với nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Vậy thì chúng ta nên có cách ứng xử như nào để vừa đúng mực, vừa phù hợp?
Trước tiên, chúng ta cần hiểu rõ rằng bất hạnh không phải là cái tội và những người đó họ không hề muốn sống một cuộc đời như vậy. Họ chính là những người cần được xã hội quan tâm và chăm sóc nhất. Thay vì khinh miệt, ruồng bỏ hay hắt hủi họ thì chúng ta hãy thể hiện lòng cảm thông và chia sẻ bằng những hành động thiết thực. Đó có thể là những món quà giữa mùa đông giá lạnh sẽ giúp một bà lão không nơi nương tựa ấm lòng; đó cũng có thể là những bữa cơm no đủ dành cho trẻ em mồ côi cha mẹ, sống lang thang không người thân thích;... Dù nhỏ bé nhưng những hành động ấy lại mang ý nghĩa vô cùng to lớn, thể hiện được truyền thống tương thân tương ái lâu đời của dân tộc ta. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần tránh xa thái độ coi thường, xa lánh hay lợi dụng họ để mưu lợi cho bản thân. Điều đó là trái với đạo lí làm người và thật đáng xấu hổ.
Mỗi người sinh ra đều có số phận riêng của mình. Chúng ta may mắn có được một cơ thể khỏe mạnh thì hãy biết trân trọng và sử dụng nó sao cho có ích với bản thân và xã hội. Hãy luôn nhớ rằng: "Tình thương chính là hạt giống của tâm hồn bạn, vun trồng nó với tất cả niềm vui." (Napoleon Hill). [/INST] Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, khi mà con người đang dần bị cuốn vào vòng xoáy của tiền tài, danh vọng và địa vị thì cách ứng xử đối với những người bất hạnh càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Bất hạnh ở đây có thể hiểu là những người sinh ra đã mang khiếm khuyết trên cơ thể, những người gặp tai nạn dẫn đến tàn phế hay những người già neo đơn, không nơi nương tựa,... Họ chính là những người đang phải hằng ngày chống chọi với nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Vậy thì chúng ta nên có cách ứng xử như nào để vừa đúng mực, vừa phù hợp?
Trước tiên, chúng ta cần hiểu rõ rằng bất hạnh không phải là cái tội và những người đó họ không hề muốn sống một cuộc đời như vậy. Họ chính là những người cần được xã hội quan tâm và chăm sóc nhất. Thay vì khinh miệt, ruồng bỏ hay hắt hủi họ thì chúng ta hãy thể hiện lòng cảm thông và chia sẻ bằng những hành động thiết thực. Đó có thể là những món quà giữa mùa đông giá lạnh sẽ giúp một bà lão không nơi nương tựa ấm lòng; đó cũng có thể là những bữa cơm no đủ dành cho trẻ em mồ côi cha mẹ, sống lang thang không người thân thích;... Dù nhỏ bé nhưng những hành động ấy lại mang ý nghĩa vô cùng to lớn, thể hiện được truyền thống tương thân tương ái lâu đời của dân tộc ta. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần tránh xa thái độ coi thường, xa lánh hay lợi dụng họ để mưu lợi cho bản thân. Điều đó là trái với đạo lí làm người và thật đáng xấu hổ.
Mỗi người sinh ra đều có số phận riêng của mình. Chúng ta may mắn có được một cơ thể khỏe mạnh thì hãy biết trân trọng và sử dụng nó sao cho có ích với bản thân và xã hội. Hãy luôn nhớ rằng: "Tình thương chính là hạt giống của tâm hồn bạn, vun trồng nó với tất cả niềm vui." (Napoleon Hill).